🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhanh sau đó, thân ảnh kia trong nháy mắt thu nhỏ lại, cuối cùng co đầu rút cổ tiến vào trong thân thể Hàn Tam Thiên.
"Hồi sinh.
"
Ầm.
Lại là một tiếng sấm rền vang lên, bóng đen trong cơ thể Hàn Tam Thiên bị kéo phóng to khắp cả sơn cốc, mặc dù bóng đen không có gương mặt, nhưng có thể từ hình thái bóng đen giãy dụa mà phán đoán thì nó nhất định vô cùng thống khổ.
"Ba ngày, một ngày phân hồn, hai ngày để kiên cố nhục thân và linh hồn, ba ngày tách luyện hóa, từ đây, vĩnh viễn không siêu thân.
" Lão hòa thượng nhẹ giọng đáp.
"Ba ngày?" Minh Vũ khẽ nhíu mày.
Thời gian có hơi lâu, chỉ không muốn đêm dài lắm mộng.
Mà lúc này, trong tửu lâu trong thành.
So với sự vui vẻ của buổi trưa hôm qua thì vào buổi tối là sự hãi hùng vô cùng, lúc này bọn người Phù Mãng chỉ có thể dùng từ thê thảm, thậm chí gần như sụp đổ để hình dung.
Hai ngày một đêm, bên ngoài đối mặt với tang thi, căn bản không ngừng tiến công, bọn hắn cũng chỉ có thể bị ép buộc không ngừng phòng thủ, cho dù thay phiên nghỉ ngơi thay phiên nghỉ ngơi phòng ngự thì vẫn rất mỏi mệt.
Mà so với thân thể thì tâm lý càng thêm mỏi mệt.
Lương thực trong tửu lâu vốn còn không nhiều, sau khi Hàn Tam Thiên đến thì có rất nhiều khách đã tiêu hao lại thêm giữa trưa hôm qua Phù Mãng "Khao thưởng tam quân", có lẽ đã không còn bao nhiêu lương thực nữa.
Từ sáng sớm hôm nay thì đã dùng cháo sống qua ngày.
Còn Hàn Tam Thiên lại không có bất kỳ dấu hiệu nào trở về.
"Báo.
"
Theo một tiếng hô lên gấp gáp, Phù Mãng đang mặt ủ mày chau nhất thời tinh thần tỉnh táo, đặt mông đứng lên, vội vàng nhìn
về phía đệ tử tuần tra từ trên lầu chạy xuống.
"Tình huống thế nào?"
"Có phải Tam Thiên trở về rồi hay không?"
"Có phải chúng ta được cứu rồi không?"
Không cần Phù Mãng hỏi nhiều, những người khác cũng đã không kịp chờ đợi mà
hỏi.
Phù Mãng nuốt nước miếng một cái, khát vọng nhìn qua đệ tử.
"Núi! Bên kia núi xảy ra một trận nổ rất lớn, lại có mây đen giăng kín, mơ hồ có thể nghe tiếng kêu thảm.
" Đệ tử nhìn mọi người một cái, có chút lo lắng nói.
"Ha ha, đó nhất định là Tam Thiên đang đẫm máu gϊếŧ địch, gϊếŧ đám chó hoang tiếng kêu rên liên hồi.
" Phù Mãng miễn cưỡng cười, ý đồ cổ vũ cho những con người đang ở đây.
"Đúng vậy, cũng không loại trừ khả năng này.
" Phù Ly cũng tranh thủ thời gian vội vàng phụ họa nói.
"Nhưng mà! tiếng kêu thảm như là từ một người phát ra, mà lại âm thanh kia! âm.
thanh kia rất giống như của minh chủ, ta hoài nghi! " Nói đến đây, đệ tử kia không dám nói nữa.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ hắn có ý gì, chỉ có một âm thanh, lại còn rất giống minh chủ, đây không phải đã nói rõ hết thảy vấn đề sao?
Hàn Tam Thiên bị bắt, thậm chí! Thậm chí có khả năng gặp phải nguy hiểm.
"Ba.
"
"Nói hươu nói vượn, yêu ngôn hoặc chúng, làm sao Tam Thiên có thể bị bắt chứ? Tam Thiên làm sao lại kêu đau đớn? Ta cho người biết, nếu như người con nói lung tung, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ, gϊếŧ ngay tại chỗ.
" Phù Mãng tức giận mà nói.
Đệ tử báo tin đưa tay ôm mặt, ủy khuất không thôi: "Đệ tử nói đều là thật, càng về đêm càng có thể nghe tiếng kêu thảm thiết đau đớn của minh chủ càng rõ, nếu không tin thì Phù thống tĩnh đi lên xem một chút thì sẽ biết.
"
"Ngươi còn dám nói, ta con mẹ nó! " Phù Mãng tức giận mắng, cúi đầu tìm đại đao, chuẩn bị rút đao gϊếŧ người.
"Đủ rồi.
"
"Ầm.
"
Theo tiếng gầm lên giận dữ, đột nhiên có người đập bàn một cái, ngay sau đó, giang hồ Bách Hiểu Sanh đứng lên, lạnh lùng nhìn Phù Mãng: "Đến lúc này rồi mà người còn bày thêm chuyện sao?".
"Ta không bày thêm chuyện, là hắn nói hươu nói vượn.
" Phù Mãng tức giận bất mãn, chỉ vào đệ tử kia quát.
"Từ đầu tới đuôi, phật âm chưa hề biến mất dù chỉ một lát, lớn nhỏ không giảm, nếu như là Tam Thiên gϊếŧ địch, ta hỏi người, vì sao phật âm không thay đổi?"
Chỉ cần Hàn Tam Thiên vừa bắt đầu gϊếŧ địch thì số lượng sẽ giảm bớt, phật âm tự nhiên cũng sẽ giảm bớt, vấn đề này không cần suy nghĩ nhiều, ai cũng đều hiểu.
Chỉ là đối với Phù Mãng, Hàn Tam Thiên là cây cỏ cứu mạng sau cùng, ai cũng không nguyện ý thừa nhận sự thật này thôi.
Sau khi nghe giang hồ Bách Hiểu Sanh, không khí nhất thời lâm vào vắng lặng một cách chết chóc.
Vốn đã rất khó khăn, bây giờ lại nghe tin dữ như thế, hi vọng cuối cùng bị đánh vỡ, nói không cảm thấy lo sợ thì chính là giả.
.