Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2452: Tầng Tầng Lớp Lớp Ma Ảnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thân ảnh kia lại hóa trong sương khói.

Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.

Bóng đen kia nhìn càng giống như sương mù ngưng tụ lại mà thành.

Lão hòa thượng ở sườn núi nhíu mày nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong hiện trường, có ý đồ tìm kiếm tung tích của Hàn Tam Thiên hoặc là phật uy thiên long.

Tất cả đều gấp gáp muốn biết kết quả.

Đầu rồng khẽ nâng, vuốt rồng hướng về trước, thân thể Hàn Tam Thiên đơn độc bị vuốt rồng đè trên mặt đất, toàn bộ tro bụi trên mặt đất dính trên người Hàn Tam Thiên, khiến anh trông dơ bẩn vô cùng.

Cả khuôn mặt Hàn Tam Thiên đều là máu hòa với bùn đất, hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt vốn có.

"Ha ha, ha ha ha ha ha." Nhìn thấy cảnh tượng này, lão hòa thượng hoàn toàn thả lỏng, tiếng cười phát ra mang vẻ ngông nghênh vô cùng.

"Nhìn xem tên tiểu tử này bây giờ thế nào?"

"Mới vừa rồi còn rất kiêu ngạo, bây giờ dưới sức mạnh của phật uy thiên long chi thì chỉ có vậy thôi.

Lúc này lại vẫn còn nói rất hay ho, ông nội ngươi đây vẫn đang chờ."

"Cái gì Ma Thần, cái gì Hàn Tam Thiên rác rưới, vô cùng kỳ diệu, thật ra chỉ là tên phế vật, những lời tâng bốc bên ngoài sợ là bỏ tiền mua chuộc."

Lão hòa thượng yên tâm, chuyển từ vẻ lo lắng thành ngông cuồng.

Minh Vũ rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, thở ra.

Mắt nhìn thấy tình cảnh nat2 cũng buông xuống được nỗi lo lắng trong lòng.

"Hô." Minh Vũ thở ra, cười lạnh nhạt.

Ở trình độ nào đó mà nói, đám này đúng là cũng có giá trị.

Sáu mươi sáu Kim Long phật uy thiên long, quả thực bá đạo một phương.

Nếu có nhìn thấy, thậm chí có thể phát hiện toàn bộ hẻm núi dưới đáy đều bởi vì thiên long xông vào,mà trực tiếp chìm xuống mười mấy phân.

Có thể suy ra sức đẩy của thiên long to lớn đến cỡ nào, nếu đổi lại là mình chỉ sợ sẽ thảm hại hơn Hàn Tam Thiên, nát xương tại chỗ.

"Sư phụ, niệm khởi chú đi." Minh Vũ nói.

"Hiện tại vẫn còn đang niệm chú, nhưng tôi chưa nhìn thấy rõ Hàn Tam Thiên." Hòa thượng trung niên nói.

Khỏi chú cũng giống như luyện trận, cần tiêu hao số lượng trai trẻ và lão hòa thượng không nhiều, đối với ý kiến của Minh Vũ, hòa thượng trung niên tất nhiên đồng ý.

"Vâng, đều nói hải nữ bá đạo hung tàn vô cùng, làm sao hiện tại khϊếp đảm như thế? Khó thành, có rất nhiều người đã bị Hàn.

Tam Thiên dọa bể mật gần chết." Có hòa thượng lập tức phụ họa theo hòa thượng trung niên, lạnh giọng trào phúng.

"Sư phụ, chú ý cẩn thận là vì người chúng ta đối phó không phải người bình thường, mà là Hàn Tam Thiên, ngài đừng quên, Hàn Tam Thiên là có trang bị phòng ngự đặc thù." Minh Vũ lười giải thích với những hòa thượng trào phúng này, nghiêm túc nói với lão hòa thượng.

Nghe lời này, lão hòa thượng kịp thời đưa tay, ngăn đệ tử nói năng bậy bạ lại, gật gật đầu: "Quả thực cũng đã dùng cà sa tử kim thăm dò Hàn Tam Thiên, trước khi tiểu tử kia đi đã cho ta nhìn thấy áo giáp tử kim."

"Diệt huyền khải." Minh Vũ lạnh giọng.

Lão hòa thượng thở ra, cuối cùng gật gật đầu: "Áo giáp màu tím, ẩn vào bên trong, đúng là diệt huyền khải."

"Thiên Chi cũng bị đánh bại trong tay giáp Cổ Thần này, bao nhiêu lần hỗn chiến thì có bấy nhiêu lần ăn thiệt." Lão hòa thượng thở dài bất đắc dĩ.

Minh Vũ nhẹ gật đầu, Hàn Tam Thiên có diệt huyền khải bảo hộ, điều này có thể giải thích nguyên nhân lúc trước tên này đánh nhau ở tông Hư Vô mà vẫn có thể an toàn.

Trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến đấu, Minh Vũ đều có thể thấy được sự phòng ngự đó.

"Cho nên, chúng ta có thể vẫn đang chịu thiệt ngầm." Minh Vũ.

Lão hòa thượng gật gật đầu: "Đúng."

"Thiên Anh Kiệt bại trong tay nó, nhiều người đã hiểu rõ được cách phòng ngự của hắn, thêm nữa có phải tướng thần công có thể đánh bại được Thi Dương hay không, đến mức tại thời điểm vẻ dị thường sụp đổ thì tâm cảnh cũng sụp đổ.

Người không biết còn còn có thể hiểu, nhưng nếu đã biết mà vẫn chịu thua thiệt thì thật là quá ngu."

"Bố Si."

Nghe sư phụ la lên, đệ tử trung niên cố nén bất đắc dĩ,:"Có đệ tử."

"Thông báo tất cả chuẩn bị khởi chú.

Phải khiến Hàn Tam Thiên tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội còn sống nào." Lão hòa thượng trầm giọng nói.

"Sư phụ, bằng không hay thôi đi, chúng ta đã bị giày vò trong trận, cũng giam Hàn Tam Thiên lại, hắn đâu còn có thể làm gì nhiều được? Ngài cũng biết, loại khởi chú và linh pháp này là làm trái ý trời, chúng ta đã đủ vất vả, nếu còn tiếp tục thì..." hòa thượng trung niên Bố Si phiền muộn vô cùng, từ đầu đến cuối không có oán khí nhưng cũng có dũng khí nói ra.

Khởi chú là làm trái ý trời, mặc dù có thể so sánh phật uy thiên long và luyện ma trận, những phương pháp này rất là độc.

Hiện tại khởi trận thì cũng mang ý nghĩa tiêu hao tuổi thọ, trong lòng hòa thượng trung niên đương nhiên có chỗ oán giận.

Dù sao hiện tại chỉ là vẽ rắn thêm chân, chỉ làm nhiều thêm một bước.

Sư phụ nói rõ là vì mình, để cho mình an tâm, cũng chú ý an toàn sinh mệnh.

"Làm sao? Lời ta nói cũng không để vào tai?" Lão hòa thượng lập tức nói.

Cho dù tức giận trong lòng nhưng khi đối mặt với sự phụ thì hòa thượng trung niên.

cũng đành phải cúi đầu: "Đệ tử không dám, đệ tử đi bố trí."

Nói xong, hòa thượng trung niên lui đi.

Một lát sau, theo âm thanh kèn vang lên, một trăm lẻ bảy cờ phật phía ngoài được thu lại, một trăm lẻ bảy cờ nhỏ màu đen được treo lên.

+

Trên lá cờ có phù văn cực kỳ cổ quái.

Giống như là ác ma, lại như là ánh mắt yêu quái.

"Khởi trận."

Theo âm thanh của lão hòa thượng, lệnh kỳ vung lên, giữa thiên địa đột nhiên có mây đen kéo tới, sấm sét vang dội, toàn bộ thiên địa chìm trong vẻ đen tối.

Đột nhiên, sấm sét rền vang, chớp sáng vạn dặm, tia chớp khắp nơi, nhất thời, khí đen phiêu lãng trên người Hàn Tam Thiên hóa thành một cái bóng từ sườn núi đi lên, gần như trải rộng cả sơn cốc.
« Chương TrướcChương Tiếp »