Chương 9: Từ nay về sau tôi không hề nợ bà một tí nào cả.

Biệt thự nhà họ Từ.

Bên trong một căn phòng cổ kính, một người đàn ông tóc bạc có sắc mặt tái nhợt và nước da đồi mồi đang nằm ở trên giường.

Trên mu bàn tay ông cụ vẫn đang chuyền dịch, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt lại không hề nhúc nhích, giống như là đang bị hôn mê.

Hơi thở của ông ta rất mỏng manh, mạch đập cũng giống như thế.

Nhưng mà tuy mỏng manh, nhưng mà cũng chưa dừng lại.

Ông Tần đang cầm lấy những cây kim chân dài nhỏ lóe sáng để châm lên người của ông cụ.

Ông châm rất chậm, cũng rất cần thận, mỗi một cây châm đều đâm chính xác vào trung tâm của từng huyệt đạo.

Châm hơn mười cây châm, ông đã bắt đầu thở dốc, sắc mặt ngày càng khó coi.

Một giờ sau, ông Tần đi ra khỏi phòng.

“Ông Tần, bố của tôi thế nào rồi?”

Một đám người xông đến, một người đàn ông trung niên vội vàng tiến lên hỏi.

Cậu chủ Mã cũng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt thân thiết.

“Rất không xong.”

Sắc mặt ông Tần nghiêm trọng, sau đó hỏi: “Ai là bác sĩ điều trị cho ông ấy vậy? Có thể mời người đấy đến đây được không? Tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi người ấy.”

“Được, ngài chờ một lát!”

Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó ném một ánh mắt cho người đứng ở bên cạnh.

Một lát sau, Tô Cối với vẻ mặt vô cùng tiều tụy bị túm lại đây.

“Các người mau thả tôi ra, tôi nói cho mấy người biết, các người tự tiện khống chế tự do của tôi là việc làm trái với pháp luật…”

Tô Gối vội vàng hô lớn.

“Chúng tôi cũng không có khống chế tự do của ông, chúng tôi chỉ mời ông đến để trị bệnh cho ông nội của tôi thôi, ông là bác sĩ riêng của ông nội tôi, chờ ở chỗ chúng tôi không phải là chuyện rất hợp tình hợp lý hay sao?”

Từ Thu Huyền hừ một tiếng rồi nói.

Tô Cối còn định nói cái gì nữa, nhưng lời nói đến miệng rồi thì lại nuốt vào.

Nơi này là thành phố Nam.

Mánh khóe của nhà họ Từ có rất nhiều, đừng nói là nhốt ông ta, cho dù là gϊếŧ ông ta…Lấy năng lực của nhà họ Từ, cũng không phải là không thể làm được.

“Anh chính là bác sĩ Tô sao?”

Ông Tần đi đến hỏi.

“Ông là?”

“Tôi là Tần Bách Tùng.”

“Tần Bách Tùng? Vị Diêm La sống kia sao?”

Tô Cối vô cùng khϊếp sợ nói.

“Tôi hỏi anh, có phải kỹ thuật châm cứu mà anh đã dùng là quyền “thiên kim phương Linh Thủ Thiên” của Tôn Tư Mạc hay không?”

Ông Tần nghiêm túc hỏi.

“Ông Tần, ngài cũng đã đọc qua rồi sao?”

“Đã từng mượn được một người bạn để xem qua, nhưng mà anh, lại nhìn thấy nó từ đâu vậy?”

“Tôi tiêu tiền để nhờ người tìm mối quan hệ.”

Tô Cối khóc không ra nước mắt nói: “Mẹ tôi bị nhồi máu não, cao huyết áp, tôi nghĩ rằng phương thuốc này có thể trị khỏi cho bà ấy.”

“Vậy mẹ của anh đâu?”

“Đang ở nhà.”

“Bà ấy không có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt Tần Bách Tùng kinh ngạc hỏi.

“Không có chuyện gì hết.”

“Sao có thể như thế được? Tôi nhìn thấy cách anh châm cứu hoàn toàn không hề đúng, theo lý mà nói, tình huống của mẹ anh đúng ra là phải giống như Từ Diệu Niên mới đúng! Sao có thể bà ấy thì không có việc gì, mà Từ Diệu Niên lại biến thành như thế này được?”

Tần Bách Tùng nhíu mày nói.

“Cách châm cứu không đúng sao?”

Tô Cối ngơ ngác nói.

“Lần châm cứu cuối cùng của anh rõ ràng là bị lệch, quả đúng là làm bậy, vấn đề của Từ Diệu Niên cũng là ở cây châm cuối cùng này!”

Tần Bách Tùng lạnh nhạt nói.

Cây châm cuối cùng này, quả đúng là gϊếŧ người bừa bãi.

Cái vị trí ấy chính là tử huyệt, nhìn từ dấu vết mà lỗ châm để lại, thì Tô Cối hoàn toàn là đang có ý gϊếŧ Từ Diệu Niên.

Cho nên đối với bộ dạng chật vật kia của Tô Cối ông Tần cũng không hề cảm thấy đáng thương một chút nào.

Khi nghe thấy điều này, một người đàn ông to con đứng bên cạnh trực tiếp vọt tới nện một quyền trên mặt Tô Cối.

“ÓiI”



Tô Cối bị đánh đến mức quỳ rạp ở trên mặt đất, nửa khuôn mặt đều sưng vù lên.

“Ông là đồ khốn kiếp!”

Hai mắt người đàn ông kia đỏ bừng lên rồi quát lớn: “Ông đúng là đồ lang băm, thế mà lại muốn hại ông nội của tôi?

Tôi gϊếŧ chết ông!”

Nói xong, liền muốn xông lên dạy dỗ Tô Cối.

“Từ Phán!”

Lúc này, người đàn ông trung niên kia nghiêm túc hét lớn lên một tiếng.

Cả người Từ Phần run lên.

“Lui sang một bên đi.”

Người đàn ông trung niên nói tiếp.

Từ Phần chỉ có thê cúi thấp đầu lui sang một bên: “Vâng, bó.”

Người đàn ông trung niên kia là con trai của ông cụ nhà họ Từ, Từ Thiên, nhưng khi ở nhà họ Từ lại có quyền lực tuyệt đối, những nhân vật trong cả thành phố Nam không ai dám không gọi ông ta một tiếng “chú Thiên”.

Ông ta đầy giọng kính trên sống mũi, cũng không có để ý đến Tô Cối, chỉ lễ phép hỏi: “Ông Tần, tình huống của bố tôi như thế nào rồi?”

“Nếu như tôi tới chậm một chút nữa, chỉ sợ là chỉ có thể nhặt xác cho Từ Diệu Niên, bây giờ tình huống của ông ta đã được tôi làm cho ổn định lại, trong vòng năm giờ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau năm giờ…Cũng chỉ có thể mặc cho số phận!”

“Ngay cả ông cũng không trị được sao?”

Từ Thiên ngạc nhiên nói.

“Nếu như không có một châm này, thì tôi hoàn toàn có niềm tin, nhưng một châm này đã hoàn toàn làm loạn mạch tượng trên người Từ Diệu Niên, Từ Diệu Niên có thể còn sống là cả một kỳ tích rồi, nếu như muốn kéo ông ta từ Qủy môn quan về, thì tôi cũng không nắm chắc.”

Tần Bách Tùng thở dài nói.

Hơi thở của những người nhà họ Từ đều run lên, lại nhìn về phía Tô Cối, lại hận đến mức không thể ăn tươi nuốt sống ông ta.

Tô Cối sợ đến mức cả người run lẫy bẩy.

“Nếu như ông cụ thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tô Cối, tôi cho phép ông mời luật sư, tôi sẽ thông qua thủ đoạn của pháp luật để truy cứu trách nhiệm của ông, chuyện này ông cứ yên tâm, nhưng mà, tôi cam đoan là nhất định ông sẽ chết rất khó coil”

Gương mặt Từ Thiên không chút thay đổi nói.

Tầm quan trọng của ông cụ họ Từ với nhà họ Từ không cần nói cũng biết.

Bây giờ nhà họ Từ có thể ngồi an ổn ở vị trí thế gia thứ nhất thành phố Nam, cũng là bởi vì có ông cụ ở đây, nếu như ông ta có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì đây chính là đòn đánh chí mạng trước giờ chưa bao giờ có với nhà họ Từ.

Những gì mà Từ Thiên nói, từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh.

Tô Cối nghe vậy, đại não có một tiếng nỗ lớn, nửa ngày sau ông ta giống như là chợt nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói”

“Cậu chủ Từ, tôi….Tôi…. Thật ra tôi vô tội, trách nhiệm này không thể hoàn toàn trút lên đầu tôi được…”

“Không để lên đầu ông chẳng lẽ còn để lên đầu người nhà họ Từ chúng tôi sao?”

Từ Phần tức giận nói.

Tô Cối nơm nớp lo sợ, đột nhiên, ông ta giống như là nghĩ ra cái gì, vội vàng hét lên: “Thật ra, trách nhiệm của việc này nên để cháu rễ của tôi tới gánh vác!”

“Cháu rễ của ông?”

“Đúng đúng đúng, ban đầu tôi không định đâm cây châm cuối cùng này xuống, nhưng cháu rễ của tôi đã dạy tôi làm như vậy.”

Tô Cối vội vàng nói: “Nếu muốn nói đến trách nhiệm, hẳn là các người nên đi tìm cậu ta mới đúng, tôi là người vô tội!”

Nghe nói như thế, người nhà họ Từ lại càng tức giận không thôi.

Cậu chủ Mã sửng sốt một chút, thì thầm một mình: “Chẳng lẽ là Lâm Dương sao?”

“Cậu ta cũng là Trung y?”

Từ Thiên hỏi.

“Cũng…Cũng được coi là thế đi?”

Từ Cối lo lắng không thôi.

“Gọi điện thoại cho nhà họ Tô, bảo người cháu rễ kia cút lại đây, nếu như ông cụ xảy ra vấn đề gì, những người có liên quan đừng hòng mà chạy thoát được!”

Từ Thiên quay đầu lại nói.

“Vâng.”

Người bên cạnh chạy đi.

Cậu chủ Mã nghe thế, khóe miệng giương lên, không nói lời nào.

Có lẽ Lâm Dương và Tần Bách Tùng có quen nhau, nhưng ngay lập tức nhà họ Từ đã ra tay với anh, cậu chủ Mã như anh ta cũng không cần phải ra mặt nữa.

“Lâm Dương, tự cầu phúc cho chính mình đi!”

Cậu chủ Mã cười thầm.

Vẻ mặt Tần Tùng Bách kỳ quái nói: “Các người đang định làm cái gì vậy? Tôi cũng không nói là Từ Diệu Niên không cứu được nữa.”

“Cái gì?”

“Ông Tần, ông nội của tôi còn cứu được sao?”

Đám người Từ Thu Huyền vội vàng hỏi.

“Tôi thì không cứu được, nhưng mà ở đây tôi đã từng gặp một người quen cũ, tôi nghĩ là dựa vào y thuật của cậu ấy, hẳn là có thể chữa khỏi cho Từ Diệu Niên.”

Tần Bách Tùng cười nói.



“Thật sao?”

Từ Thiên kích động tiến lên.

“Đương nhiên rồi.”

Tần Bách Tùng vuốt râu mà cười.

Lời này vừa nói xong, người nhà họ Từ đều vui sướиɠ không thôi.

Tô Cối cũng có chút sửng sốt, sau đó liền thở dài ra một hơi.

Nếu ông cụ nhà họ Từ có thể sống, vậy ít nhất ông ta cũng đã tránh được một kiếp nạn.

Nhưng mà trách phạt là không thể tránh được.

Loại thế gia như nhà họ Từ, cũng không phải khoan hồng độ lượng đến như vậy.

“Ông Tần, người quen cũ kia của ngài ở đâu? Ngay lập tức tôi sẽ sắp xếp xe của tôi đi đón cậu ấy!”

Từ Thiên vội hỏi.

“Không vội, trên thực tế tôi cũng không biết cậu ấy đang ở đâu, tôi vừa mới gặp được cậu ấy thôi, tôi đoán nếu cậu ấy không ở thành phố Nam thì cũng ở thành phố Trường Giang, chờ tôi gọi điện thoại hỏi cậu ấy xem.”

Tần Bách Tùng cười cười, cầm điện thoại di động lên.

Từ Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lệ khí trong mắt dưới cặp kính vẫn chưa biến mắt.

“Nếu như ông cụ có thể khôi phục lại, vậy hai ngày này hãy để Tô Cối và tên cháu rễ kia của hắn đến đây hầu hạ ông cụ!”

“Bố, đã gọi người đến nhà họ Tô rồi.”

“Được.”

Nhà cũ nhà họ Tô.

Một câu nói của Tô Bắc, khiến cho Tô Nhan đứng ngây ngóc tại chỗ.

Người nhà họ Tô hoặc là trầm mặc, hoặc là cười lạnh, còn có một số người lên tiếng ủng hộ Tô Bắc.

So với Lâm Dương, giá trị của Tô Cối đương nhiên là lớn hơn anh rất nhiều, huống hồ Tô Cối chính là đứa con mà bà cụ yêu thương nhất, mà Lâm Dương lại là đứa cháu rễ mà bà cụ chán ghét nhất, cân nhắc như thế nào, vừa mới nhìn thấy đã hiểu ngay.

Chỉ thấy bà cụ họ Tô suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: “Tiểu Bắc nói không sai, Lâm Dương, việc này đúng thật là cậu cũng có trách nhiệm, lại còn là trách nhiệm chính.”

“Bà nội!”

Tô Nhan nóng nảy nói.

Nhưng mà bà cụ họ Tô lại nâng tay lên, ngăn cô nói chuyện.

“Bà cụ Tô, bà muốn tôi làm như thế nào?”

Gương mặt Lâm Dương không có chút thay đổi nào nói.

Ngay cả hai tiếng bà nội anh cũng không thèm gọi nữa.

Đối với nhà họ Tô, anh rất thất vọng.

Trước kia khi anh giả bộ làm một tên vô dụng, nhà họ Tô châm chọc khıêυ khí©h, anh cũng có thể chịu được, dù sao lúc ấy thoạt nhìn anh thật đúng là rất vô dụng.

Cũng bởi vì anh, mà Tô Nhan không thể đi vào nhà họ Mã, nhà họ Tô không thể bám lấy cây đại thụ nhà họ Mã được.

Dựa vào những chuyện này, bắt kể là người nhà họ Tô nói móc hay là chửi rủa anh, anh cũng sẽ nhẫn nhịn.

Nhưng mà bây giò!

Người nhà họ Tô lại làm ra những hành động quá đáng.

Bọn họ đã hoàn toàn không thèm để ý đến tình thân nữa rồi!

Bọn họ chỉ có quyền lợi, chỉ cần tự bảo vệ chính mình!

Lâm Dương anh cũng sẽ không nhẫn nhịn nữa!

Bà cụ họ Tô cũng không hề tức giận, bà đứng dậy, nghiêm túc nhìn Lâm Dương, mở miệng nói: “Cháu ạ, bà nội biết những hành động trước đây của cháu đều bắt nguồn từ tắm lòng tốt bụng, đều là vì muốn cứu bà nội, nhưng sai chính là sai, chuyện này không thể thay đổi được, nếu như không phải do cậu, thì chú hai của cậu đã không gặp phải chuyện như vậy, cho nên bà nội hy vong cậu có thể đi đến nhà họ Từ, gánh vác tất cả trách nhiệm, để cho chú hai cậu quay về, đã hiểu chưa?”

“Không được!”

Ngay lập tức Tô Nhan đã hét lên.

Cô không yêu thương gì Lâm Dương!

Nhưng!

Cuối cùng Lâm Dương cũng là chồng của cô!

Nhưng mà khi cô vừa mới nói xong, Lâm Dương cũng đã lên tiếng.

“Được! Tôi sẽ đi đổi cho Tô Cối trở về!”

Tất cả người nhà họ Tô đều sững sờ.

Đồng ý một cách dứt khoát như vậy sao?

“Thật sao?”

Bà cụ nhà họ Tô cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

“Đương nhiên là thật rồi.”

Lại nghe thấy Lâm Dương nói tiếp, giọng điệu lạnh lùng.

“Nhưng mà từ nay về sau, tôi sẽ không nợ nhà họ Tô một chút nào nữa, có hiểu hay không?”//