Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 27: Những người bệnh này vẫn còn cứu được

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cái gì? Thuốc giả?”

Tam Chi Đường lại sôi trào.

Sắc mặt của Lạc Thiên thay đổi lớn.

Bán thuốc giả sao?

Đây không phải là trò đùa, một khi xuất hiện vấn đề, không chỉ có phòng khám đóng cửa, mà Lạc Thiên cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Lâm Dương cũng biết điểm này.

Nhưng nếu nói thuốc này vừa nhập vào, chưa sử dụng với người bệnh, anh không không nói ra trước mặt mọi người, nhưng thuốc này đã nhập ba ngày, còn kê cho người bệnh, giấu cũng không thể giấu được, bây giờ cũng không quản danh dự gì cả, mà phải cố gắng để cứu vãn.

Lạc Thiên sợ tới mức run rẩy cả người, lập tức vọt qua, cầm lầy Đương Quy trong tay Lâm Dương lên kiểm tra.

Nhưng mà cô nhìn thấy lần, cũng không thể nhìn ra vấn đề.

“Thuốc này…Không giống như thuốc giả.” Lạc Thiên hoang mang nói.

“Tên nhóc như cậu không phải bác sĩ, cậu ở đây nói bậy cái gì thế? Thuốc giả gì? Tam Chỉ Đường chúng tôi đều mua sắm dược liệu từ con đường chính quy. Sao có thể là giả được?

Cậu đừng có ở đây vu khống người khác!”

Nghiêm Lãng mới lấy lại tinh thần, anh ta bật dậy khỏi ghế rít gào về phía Lâm Dương.

Lâm Dương nhíu mày.

“Bác sĩ Nghiêm, rốt cuộc người thanh niên này là ai?”

Một ông cụ đang chờ Nghiêm Lãng xem bệnh không nhịn được hỏi.

Nghiêm Lãng hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Một người làm công, xem qua máy quyển sách y học mà thôi, vốn là một kẻ ham ăn lười, vợ của cậu ta tìm được bác sĩ Lạc, xin bác sĩ Lạc sắp xếp công việc cho cậu ta, cậu ta liền tới phòng khám của chúng tôi làm công.”

“Nói như vậy, cậu ta không phải là bác sĩ sao?” Ông cụ kia ngạc nhiên.

“Đương nhiên là không phải.” Nghiêm Lãng khinh thường nói, giọng nói còn hơi tăng lên.

Lời này vừa nói ra, người bệnh trong Tam Chi Đường đã không thể ngồi yên.

“Chàng trai, nếu cậu không phải là bác sĩ thì không nên ở đây làm loạn!”

“Vốn dĩ buổi sáng bệnh nhân đã nhiều, bác sĩ Lạc và bác sĩ Nghiêm lo liệu không hết việc, cậu còn ở đây gây thêm phiền phức! Cậu cũng thật là.”

“Tuy răng bác sĩ Nghiêm làm việc ở đây không bao lâu, nhưng y thuật của cậu ấy không có gì để nói, bây giờ bác sĩ Lạc nói thuốc này không có vấn đề, chẳng lẽ cậu còn lợi hại hơn bác sĩ Lạc và bác sĩ Nghiêm sao?”

“Cũng phải trách bác sĩ Lạc đơn thuần thiện tâm, bằng không đổi lại là tôi thì tôi sẽ không mời một người như cậu đâu!”

“Quá tệ!”

Các ông bà cụ đều chỉ trích Lâm Dương, trong đám người có vài người trung niên cũng không thể không lắc đầu.

Trong lúc nhất thời Lâm Dương trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, bị nhiều người chỉ trỏ.

Lâm Dương chau mày, không phản bác.

Nói cho cùng thì anh không có tư cách chứng minh, không phải bác sĩ, nói ra ai sẽ tin?

“Lâm Dương, tôi biết anh hiểu biết chút y thuật, nhưng việc này không thể nói giỡn, Đương Quy này tôi đã kiểm tra rồi, dường như không có vấn đề gì.”

“Bác sĩ Lạc…”

“Được rồi, làm việc đi, không cần nói nữa, nếu không hiện trường lại không kiểm soát được.” Lạc Thiên trực tiếp ngắt lời của Lâm Dương.

Bởi vì Lâm Dương mà hai người không thể ngồi khám, phía sau còn có không ít người, nếu tiếp tục như vậy, mọi người sẽ sốt ruột chờ đợi, phòng khám này có thể không mở được nữa.

Sắc mặt của Lạc Thiên không được tự nhiên.

Hiển nhiên hành động này của Lâm Dương khiến cho cô vô cùng không hài lòng.

Cô tự nhận bản thân cũng thừa kế vài phần kiến thức y học gia truyền của ông nội, Đương Quy kia là thật hay giả cô không phân biệt được, từ nhỏ cô ngâm mình trong ấm sắc thuốc lớn lên, làm sao Lâm Dương có thể chuyên nghiệp hơn cô được?

Người này, muốn phá hủy Tam Chỉ Đường sao?

Lạc Thiên càng nghĩ càng giận, nhưng cũng không thể tức giận với Lâm Dương nên chỉ có thể đen mặt.

Khóe miệng của Nghiêm Lãng cong lên, trong lòng cười thầm: Thằng nhóc thối, muốn đấu với tôi sao? Cậu còn non lắm!”

Hai người tiếp tục ngồi khám.

Lâm Dương không nói lời nào, yên lặng bốc thuốc.

Nhưng lúc này, có người bệnh yêu cầu không để cho Lâm Dương bốc thuốc.

Xảy ra nhiều chuyện ồn ào như vậy, những người bệnh đã không tin Lâm Dương nữa.

Vẻ mặt Lạc Thiên bắt đắc dĩ, chỉ có thể vừa ngồi khám vừa bốc thuốc, Lâm Dương kêu ra ngồi băng ghế bên cạnh…

Lâm Dương yên lặng lắc đầu, lui sang một bên ngồi xuống, ngược lại cũng mừng vì được rảnh rỗi.

“Tên nhóc, nơi này không phải chỗ của cậu, chủ động nói với bác sĩ Lạc, nhanh chóng cút đi!” Nghiêm Lãng bên kia híp mắt nói với Lâm Dương.

“Anh gặp rắc rồi rồi.” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

*Yo? Cậu muốn trả thù tôi sao?” Nghiêm Lãng cười khẩy nói.

“Tôi không phải chỉ cái đó.”



“Vậy cậu chỉ cái gì?” Nghiêm Lãng cười ha ha nói.

Nhưng tiếng nói vừa dứt, ở cửa của Tam Chỉ Đường đột nhiên truyền tới một trận gây rối.

Sau đó có vài người tiến vào, còn khiêng theo băng ca, một ông cụ nằm trên băng ca, ông cụ đã ngắt đi, hơi thở thoi thóp.

Cảnh tượng này xuất hiện, tất cả mọi người sửng sốt.

“Tam Chi Đường là một đám lang băm, xem mạng người như cỏ rác! Hại chết ba của tôi! Tam Chỉ Đường trả lại công bằng cho tôi!”

“Tam Chi Đường trả lại công bằng cho tôi!”

*Trả công bằng cho tôi!”

Những người thân của ông cụ đó tức giận kêu lên, còn có người nằm bò trên người ông cụ khóc lóc.

Lạc Thiên trợn tròn mắt.

Vẻ mặt của Nghiêm Lãng cũng kinh ngạc.

Nhưng những người này khóc lóc kể lễ không bao lâu, lại có một đám người khác tiến vào, cũng khiêng một băng ca, lớn tiếng chửi rủa.

“Người của Tam Chỉ Đường, lăn ra đây cho tôi!”

“Nhìn xem, mẹ của tôi uống thuốc của các người kê biến thành bộ dạng gì!”

“Mẹ của tôi đã thành người thực vật, hôm nay Tam Chỉ Đường không ăn nói rõ ràng cho chúng tôi thì phòng khám này của các người đừng mong mở cửa nữa!”

Như thế vẫn chưa gọi là kết thúc, tiếp theo lại có thêm nhiều người tiến vào.

“Tam Chi Đường, chữa bệnh chết người! Đền tiền đi!”

“Tam Chi Đường đền tiền đi!”

“Đền tiền đi!”

*Các người không nói rõ với chúng tôi, chúng tôi liền báo cảnh sát!”

Tiếng chửi rủa giận dữ vang lên không ngừng, một số người đã bắt đầu đập phá đồ đạc, cũng may là có người bệnh giữ lại, nhưng tình hình đã hoàn toàn mất kiểm soát, toàn bộ trong ngoài phòng khám đều là người, không ít người qua đường cũng tụ tập lại đây, xem náo nhiệt.

“Tại sao lại như vậy?”

Lạc Thiên mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng này.

Hai chân của Nghiêm Lãng mềm nhữn ra.

Lạc Thiên vội vàng đi tới kiểm tra, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân.

Mạch tượng này… Quá rối loạn.

“Hôm nay Tam Chi Đường các người không nói rõ ràng, không chữa khỏi cho ba của tôi, chúng tôi quyết không bỏ qual” Một người đàn ông để kiểu tóc đầu cua ngắn, tức giận quát lớn.

“Đúng, quyết không bỏ qual”

Những người còn lại cũng hét lên.

Sắc mặt của Lạc Thiên thay đổi thất thường, cả người cô hơi luống cuống.

“Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút đi!”

Đúng lúc này có một tiếng kêu gọi vang lên.

Mọi người ghé mắt nhìn lại, mới phát hiện một người trẻ tuổi ăn mặc quần áo thời đường không biết đã đứng dậy từ trong đám người khi nào.

“Đây là bác sĩ Trần Mậu của Thiên Nhân Đường!”

“Bác sĩ Trần Mậu mới là thần y, tuổi còn trẻ nhưng đã có thể ngồi khám một mình.”

“Nghe nói y thuật của anh ta được một vị lãnh đạo lớn nào đó đánh giá cao đấy.”

“Sớm biết thế thì tôi đã đi tìm Trần thần y xem bệnh! Nếu không ba của tôi sẽ không bị như vậy, tôi thực có lỗi với ba của tôi, hu HH Trần Mậu xuất hiện khiến cho rất nhiều người bất ngờ, cũng làm cho Lạc Thiên vô cùng bắt ngờ.

“Bác sĩ Trần, sao anh lại ở đây?” Lạc Thiên nhíu mày hỏi.

“Tôi được người bệnh Trương Vũ mời đến, tôi đại diện cho người bệnh đó muốn đòi Tam Chỉ Đường các người một sự công bằng, nếu Tam Chỉ Đường của cách người không đưa ra câu trả lời thỏa đáng thì chúng ta chỉ có thể đi theo trình tự pháp luật.” Trần Mậu bình tĩnh nói.

“Bây giò còn chưa thể xác định tình hình của người bệnh này có liên quan đến Tam Chi Đường của tôi, chuyện này vẫn cần mời bộ phận liên quan tiến hành điều tra.” Lạc Thiên cắn chặt răng nói.

“Không cần, tôi đã tra xét rồi! Việc này chính là do Tam Chỉ Đường của cô.” Trần Mậu hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Tam Chỉ Đường của các người kê máy vị dược liệu cho người bệnh này, Đương Quy, Lộc Nhung, Xạ Hương, Hoàng Tỉnh, tất cả những thứ thuốc đó đều là giả, người bệnh đúng là vì uống phải thuốc giả mà các người kê cho nên mới dẫn đến tình hình như bây giò!”

“Cái gì?”

Lạc Thiên như bị sét đánh.

Những bệnh nhân ngồi trong phòng khám trước đó cũng choáng váng, sau đó động tác nhất trí quay đầu nhìn Lâm Dương, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự khó tin.

Đúng là bị Lâm Dương nói trúng rồi?

Trần Mậu là bác sĩ nỗi tiếng, gã ta nói sẽ không phải là giả.

“Là anh!”

Bỗng nhiên Lạc Thiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Nghiêm Lãng nói: “Thuốc này…Có phải bị anh động tay động chân vào không?”

“Tôi, tôi, tôi…Tôi không có…Sao tôi có thể gian lận được?”

Nghiêm Lãng luống cuống, nói chuyện bắt đầu lắp bắp, đột nhiên anh ta nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nói: “Tiểu Thiên, cô đừng quên, Tam Chi Đường của chúng ta và Thiên Nhân Đường có quan hệ cạnh tranh, tên Trần Mậu này đến đây nhất định là có ý xấu, cố ý tới vu khống cho chúng ta, những thứ thuốc đó sao có thể là giả chứ? Nhất định là như vậy!”



“Có phải giả hay không thì chờ đồng chí giám định tư pháp đến đây nhìn một cái sẽ biết thôi, trong phòng khám của các người chắc chắn còn trữ hàng, chỉ cần cầm đến trung tâm giám định kiểm tra đo lường, vậy là chân tướng sẽ rõ.” Trần Mậu nói.

Khuôn mặt nhỏ của Lạc Thiên trắng bệch.

Nghiêm Lãng sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, suýt chút nữa đứng không vững.

Lạc Thiên âm thầm cắn răng, cô như thể nghĩ ra điều gì đó, lập tức chạy đến trước quầy máy tính, mở camera theo giỏi mấy ngày qua lên, sau đó cô lại phát hiện ngày thứ hai sau khi nhập thuốc, Nghiêm Lãng thừa dịp Lạc Thiên ra ngoài khám bệnh tại nhà, anh ta đã thay đổi toàn bộ dược liệu quý.

“Tại sao lại như vậy?” Lạc Thiên liên tục lui về phía sau, hai mắt thất thần.

“Chân tướng đã rõ.” Trần Mậu lạnh nhạt nói.

Còn Nghiêm Lãng đã ngồi bệt dưới đắt…

“Nghiêm Lãng, cậu còn có lương tâm không?”

“Cậu đúng là xem mạng người như cỏ rác!”

“Cậu xong đời rồi! Tôi đã báo cảnh sát!”

“Nửa đời sau của cậu trải qua ở trong tù đi!”

Tắt cả bệnh nhân đều chửi bới chỉ trích Nghiêm Lãng.

Nghiêm Lãng lập tức bị chìm ngập trong nước bọt.

Trần Mậu phát tay, ý bảo mọi người im lặng, rồi sau đó nói với Lạc Thiên: “Bác sĩ Lạc, bây giờ không phải là lúc truy cứu ai đúng ai sai, hiện tại người bệnh này rất nguy kịch, cho dù việc này trách nhiệm chính không phải là của cô, nhưng Tam Chi Đường của cô cũng không thoát khỏi liên quan, cô cần phải chịu trách nhiệm với người bệnh này.”

“Tôi lập tức tiến hành khám và chữa bệnh cho bọn họ.” Lạc Thiên vội vàng nói.

“Vô ích thôi.” Trần Mậu lắc đầu: “Phần lớn các bệnh nhân này đều vừa chuyển ra từ bệnh viện, bên trong bọn họ đã thành người thực vật, không có cách nào chữa trị, còn một số người chữa trị khá phức tạp, đòi hỏi chỉ phí chữa bệnh cao ngất ngưỡng, tôi nghĩ cô cũng không có khả năng chữa cho bọn họ đâu!”

“Vậy… Vậy làm sao bây giờ?”

“Tôi cho cô hai đề nghị, một là lập tức mời ông nội của cô đến tiến hành khám và chữa bệnh cho bọn họ, với y thuật của Lạc thần y, có lẽ bọn họ còn có hy vọng, hai là gánh vách trách nhiệm tương ứng, chuẩn bị bồi thường một khoản tiền khổng lồ.” Trần Mậu nói.

“Tôi lập tức gọi điện thoại cho ông nội!” Lạc Thiên vội vàng lấy di động ra.

Nhưng vào lúc này…

*A…” Một tiếng nức nở vang lên, sau đó một người bệnh nằm trên băng ca đột nhiên co giật điên cuồng.

“Ba ơi, ba làm sao vậy?”

“Không ổn rồi! Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu người đi!”

Tiếng hét chói tai vang lên.

Đám người lại hoảng loạn một lần nữa.

“Mau giữ ông ấy nằm yên!” Trần Mậu vội vàng chạy tới khám.

Nhưng châm cứu máy lần, người bệnh kia co giật vài cái liền ngừng cử động.

Sắc mặt của Trần Mậu cực kỳ khó coi: “Thực xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức.”

“Chết người rồi!”

Hiện trường nháy mắt bùng nỗ.

Lạc Thiên cũng trợn tròn mắt.

Làm chết người? Vậy là xong đời rồi!

*Thực xin lỗi, điện thoại mà ngài gọi hiện đang tắt máy!”

Trong di động truyền đến một giọng nữ khiến cho người ta chán ghét.

Lạc Thiên hoàn toàn tuyệt vọng.

Làm sao bây giờ?

Ông nội, bây giờ con nên làm gì đây?

Thân thể mềm mại của cô run rẫy, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.

Từ lúc cô học y đến nay chưa từng đυ.ng phải tình huống như vậy.

Trường hợp này đã mắt kiểm soát.

Người nhà của người bệnh lao vào đánh đập.

Nghiêm Lãng bị đắm thẳng máy cú vào mặt.

Lạc Thiên lớn lên xinh đẹp, đàn ông không nỡ ra tay với cô, nhưng những bác gái khác đã chửi rủa thậm tệ.

Trần Mậu cũng không có cách nào kiểm soát tình hình.

Tam Chi Đường náo loạn thành một mớ hỗn độn.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên…

“Các vị bình tĩnh một chút! Những người bệnh này vẫn còn cứu được! Chúng tôi có thể lập tức chữa khỏi cho bọn họ!”

Lời này vừa nói ra, hiện trường đang nhốn nháo đã yên tĩnh vài phần.

Lạc Thiên không khỏi run lên, nhìn theo hướng phát ra giọng nói, cô lại nhìn thấy Lâm Dương cầm cây chỗi đi tới…
« Chương TrướcChương Tiếp »