Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 16: Cậu đã làm như thế nào vậy?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ông Tề đâu?”

Ninh Long quét mắt nhìn khắp phòng khám, khi ánh mắt dừng lại trên người Lạc Thiên, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng anh ta cũng là một người từng gặp qua vô số người đẹp, mặc dù Lạc Thiên cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn còn chưa đủ để khiến anh ta ngần người.

“Đang trên đường đến, nhanh…”

Lạc Thiên nói.

Ninh Long nhắm mắt không nói gì.

Cô gái nhỏ trên xe lăn đang ôm một con búp bê, đôi mắt to đen nháy đang nhìn Lạc Thiên một cách kỳ quái, sau đó mỉm cười nói: “Chị gái, chị thật là xinh đẹp.”

“Cảm ơn.”

Lạc Thiên sửng sốt một chút, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé.

Không thể không nói, cô bé này được sinh ra một cách rất tinh xảo, tưởng tượng đến cô bé này sắp bị cắt bỏ chân, cô cũng không nhịn được mà suy nghĩ.

Ông trời thật bất công!

Cô hung ác trừng mắt nhìn Nghiêm Lãng.

Tuy rằng nói phương thuốc của Nghiêm Lãng không phải là nguyên nhân khiến cho cô bé bị tật ở hai chân, nhưng nhất định là anh ta cũng không thoát khỏi quan hệ.

“Anh Ninh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho Tiểu Uyễn.”

Lạc Thiên nở một nụ cười nói.

Nhưng sắc mặt của Ninh Long vẫn vô cùng lạnh lùng như cũ, cũng không hé răng nửa lời.

Người này được tạo ra từ băng sao?

Lạc Thiên cũng không nói gì.

Ninh Tiểu Uyễn lại giương đôi mắt to đen nháy nhìn Lâm Dương đang quét rác ở bên kia, Lâm Dương cũng thản nhiên nhìn lại cô bé, giống như là đang quan sát cái gì đó.

HẠ”

Đúng lúc này, đột nhiên Ninh Tiểu Uyễn nhẹ nhàng run rẫy một chút, sau đó lông mày nhăn lại, cô bé mở miệng ra hét lớn.

“Tiểu Uyễn, em bị làm sao vậy?”

Ninh Long nóng nảy, vội vàng ngồi xuống hỏi.

“Đaul Đau…Anh ơi, em đau quá…”

Ninh Tiểu Uyễn khóc lóc nói.

Cảm giác đau đớn càng ngày càng mạnh mẽ hơn, hơi thỏ của cô bé càng ngày càng dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mồ hôi.

“Mau trị bệnh đi!”

Ninh Long luống cuống, nhìn về phía Lạc Thiên gào lên.

Lạc Thiên và Nghiêm Lãng cũng không dám chậm trễ, ngay lập tức khám bệnh.

Ban đầu bọn họ muốn đợi ông Tề đến đây để ông Tề trực tiếp khám bệnh, nhưng bây giờ dường như đã không còn kịp nữa rồi.

Cô bé bị đặt ở trên giường, Lạc Thiên vội vàng đến bắt mạch, kiểm tra bệnh tình.

Nhưng cô bé đau đến mức cả người run lên, ôm đầu vừa khóc vừa làm loạn.

Lạc Thiên vội vàng châm kim, nhìn về phía Nghiêm Lãng quát lớn: “Nhanh, lấy mười lăm gam hạnh nhân, mười tám gam phi hoạt thạch, sáu gam lá trúc… Dùng hai lít nước cam lan đun sôi!”

“Được!”

Nghiêm Lãng vội vàng gật đầu, chạy đi làm việc.

“Mười lăm gam hạnh nhân không thể khiến cô bé hết đau được, cô bé cũng không phải bị bệnh viêm, lúc này cô nên tiến hành xoa bóp lưng cho cô bé được ghi lại trong “Thiên kim phương thuận mạch thiên”, để khiến mạch máu cô bé linh hoạt hơn, hơn nữa nên chải huyết quản của cô bé, như thế mới có thể hết đau được.”

Lúc này, Lâm Dương đứng bên cạnh không nhịn được mà mở miệng.

“Lâm Dương, anh câm miệng lại, tôi không có thời gian để đùa giỡn với anh.”

Đầu Lạc Thiên mò hôi nhễ nhại gầm lên nói.

Lâm Dương cau mày, nói: “Sở dĩ hai chân của cô bé không thể cử động được, là bởi vì trong bộ não của cô bé bị tụ huyết, chèn ép đến dây thần kinh.”

“Anh có phải là bị ngốc hay không? Nếu như chỉ đơn giản như vậy, vậy vì sao trước đó không có điều tra được? Lâm Dương, anh cũng đừng tìm thêm phiền toái nữa có được không?”

Lạc Thiên bực bội nói.

“Bởi vì tụ huyết chèn ép dây thần kinh là rất nhỏ!”

Dường như là cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng mà, giọt máu đó cũng không phải là máu của cô bé này!

Lâm Dương rất muốn nói ra, nhưng anh biết cho dù anh nói ra thì cũng sẽ không có ai tin.

Nghiêm Lãng đã nấu xong thuốc, sau khi thổi nguội liền vội vàng đút vào miệng của cô bé.

Nhưng mà sau khi thuốc vào miệng, cô bé còn run rẩầy hơn trước, còn không ngừng nôn mửa, hoàn toàn không có tác dụng gì hết.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Ninh Long khẩn trương nói, giống như bị điên mà vọt lên đẩy Nghiêm Lãng ra, ôm lấy Ninh Tiểu Uyên.

“Anh trai…Em rất khó chịu…Em sắp chết rồi…”



Tinh thần của cô bé đã bắt đầu không còn rõ ràng nữa rồi.

“Tại sao có thể như vậy được?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thiên cũng tái nhọợt, không biết nên xử lý như thế này.

Nghiêm Lãng thì lặng lế đi đến gần cửa, chuẩn bị chạy trốn khỏi đây.

“Cháu gái Thiên! Ông nội Tề của cháu đến rồi đây, ngại quá trên đường bị kẹt xe!”

Lúc này, ở cửa lớn có một ông cụ tóc trắng xóa nhưng gương mặt vẫn còn rất hồng hào bước vào.

Đúng là Tề Trọng Quốc.

Ông cụ đi vào phòng khám, ngay lập tức nhìn thấy Ninh Tiểu Uyễn đang không ngừng run rẫy.

“Ông nội Tè!”

Lạc Thiên giống như là bắt được ngọn cỏ cứu mạng vậy.

Tề Trọng Quốc cũng bát chấp tắt cả, vội vàng tiến lên kiểm tra.

Nhưng một lát sau, ông thở ra một hơi thật mạnh.

“Ông cụ, em gái của tôi thế nào rồi?”

Ninh Long lạnh lùng hỏi.

“Một khoảng thời gian trước tôi cũng đã khám qua cho cô bé này rôi, nhưng mà lúc ây là một đôi vợ chông trung niên tìm đến tôi.”

“Đó là bố mẹ của tôi!”

Ninh Long trầm giọng nói, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn và không cam lòng.

Nếu như vợ chồng nhà họ Ninh đã tìm đến ông Tề, vậy chứng minh việc ông Tề cũng biết bệnh tình của Ninh Tiểu Uyễn, nhưng vẫn bó tay không có biện pháp nào.

“Tôi cũng đã kiểm tra qua rồi, đồng thời bệnh viện chúng tôi còn mời những chuyên gia đầu ngành tiền hành phân tích, tình huống của cô bé này nếu đến được hiệp hội chữa bệnh của nước M, thì có lẽ vẫn còn có hy vọng!”

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em gái tôi vậy?”

“Trước mắt chúng tôi chỉ phát hiện ra bệnh trạng của cô bé vô cùng kỳ lạ, trong mạch máu não của cô bé có chút tụ huyết, chèn ép lên dây thần kinh.”

Lời này vừa mới nói xong, Lạc Thiên sửng sốt, không thể tin được mà nhìn Lâm Dương.

Sao những gì mà ông tề nói lại giống như đúc những gì mà Lâm Dương vừa nói vậy?

“Vậy không thể dọn sạch được à?”

“Vô cùng nhỏ bé!”

“Ý của ông là gì2”

“Nói đúng ra là, cục máu đông này vô cùng nhỏ, theo lý mà nói, loại thể tích này không thể nào tạo thành hiện tượng tụ huyết được, cũng không thể nào chèn ép được dây thần kinh, cho nên chúng ta cũng không dám phán đoán chắc chắn rằng đây có phải là tụ huyết hay không.”

“Vậy bây giò phải làm sao đây? Phẫu thuật sao?”

“Nguy hiểm quá lớn, xác suất thành công dường như là không có. Tôi nghĩ cậu vẫn nên mang cô bé đến nước M xem thử sao, có lẽ còn có hy vọng.”

Ông Tê thở dài nói.

Ninh Long không hề hé răn, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng như băng.

Trên thực thế vào ngày trước bố mẹ anh ta cũng đã liên hệ với phía bên nước M, nhưng bên ấy khi khám bệnh là phải hẹn trước, thời gian hoàn toàn không cho phép, chờ bọn họ chạy đến nước M, có lẽ hai chân của Ninh Tiểu Uyễển cũng đã không giữ được rồi.

“Ít nhất, giờ cũng giúp cho em gái tôi ngừng đau đi.”

Ninh Long gầm nhẹ nói, giống như một con sư tử đang phát điên.

“Chỉ sợ là không được, dây thần kinh của cô bé vô cùng yếu ớt, nếu như dùng thuốc tê, thì sẽ khiến vết thương của cô bé nặng hơn, chỉ có thể để cho cô bé mạnh mẽ đối mặt thôi.”

“Đồ khốn!”

Ninh Long nổi giận, nắm lấy cổ áo của ông Tề định ra tay.

“Anh không được làm bậy!”

Lạc Thiên nóng nảy, vội vàng khuyên can.

“Anh, không được…Đánh nhau…”

Cô bé đang đau đớn cũng cố gắng nói ra những câu khàn khàn.

Ninh Long nghe thấy vậy, ngay lập tức thả tay ra, anh ta ôm lấy cơ thể của cô bé, yên lặng rơi lệ.

Ông Tề thở dài.

Vẻ mặt Lạc Thiên đầy sự áy náy, còn vẻ mặt Nghiêm Lãng lại vô cùng sợ hãi.

Bầu không khí trong phòng khám ngập tràn sự đau thương.

Mãi đến lúc này, Lâm Dương đang đứng cầm chổi ở bên cạnh thật sự không nhịn được mà mở miệng.

“Thật ra cô bé vẫn còn cứu được!”

Lời này vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt.

Ông Tê quay đầu lại, dường như bây giờ ông mới phát hiện ra Lâm Dương, thất thanh nói: “Anh bạn Lâm? Sao cậu lại ở chỗ này?”

“Là vợ của tôi sắp xếp cho tôi đến nơi này làm việc, cho nên tôi mới ở đây.”

Lâm Dương thuận miệng nói.



“Ách…”

Ngay lập tức ông Tề không biết phải nói tiếp như thế nào.

“Lâm Dương, nơi này không có chuyện của cậu, cậu mau cút ra ngoài quét dọn rác rưởi cho sạch sẽ đi.”

Nghiêm Lãng tức giận, nhìn về phía Lâm Dương quát lớn.

Lạc Thiên cũng lười nhiều lời, chỉ là trừng mắt nhìn Lâm Dương.

Cô càng ngày càng chán ghét kẻ không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết bốc phét này rồi.

Ngay cả ông Tề cũng không có cách nào, chỉ sợ ngay cả ông nội của mình cũng phải bó tay, thế mà sao người kia còn dám ở trong này nói ra những lời như vậy?

Đầu óc của anh ta có vấn đề gì sao?

Không được, tốt nhất là cô vẫn nên hỏi thăm Nhan Nhi một chút, cô cũng không thể để cho một tên ngốc đi làm trong phòng khám được.

“Anh bạn Lâm, cậu thật sự có cách sao?”

Ông Tề cũng cần thận hỏi lại một câu.

Lâm Dương không nói gì, chỉ là đi đến, cầm lấy một cây ngân châm, sau khi dùng cồn tiêu độc khử trùng xong, liền đâm cây châm vào mi tâm cô bé.

Trong khoảng khắc ấy, cô bé vẫn còn đang run rẫy đau đớn một cách điên cuồng, chỉ trong nháy mắt lại bình tĩnh xuống, hơi thở cũng khôi phục như bình thường.

“Anh, em không đau nữa…”

Cô bé chậm rãi mở mắt ra, suy yếu nói.

“Cái gì?”

Ninh Long trừng lớn hai mắt.

Lạc Thiên giống như bị sét đánh.

“Thật là một kỹ thuật châm cứu kỳ diệu!”

Đôi mắt ông Tề trừng lớn như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lâm Dương.

Tuy rằng vừa nãy Lâm Dương chỉ dùng một châm, nhưng cách ra tay với sức mạnh vừa phải…Qủa đúng là tuyệt thế, khiến người ta phải kinh ngạ!

c Ông chưa bao giờ nhìn thấy ai có thể châm cứu một cách trôi chảy và hoàn mỹ như thế, vô cùng đẹp mắt!

“Đặt cô bé lên trên giường đi, nằm úp sắp xuống, giang rộng tứ chỉ ra.”

Lâm Dương nói.

Ninh Long không kịp phản ứng lại, nhưng ngay lập tức anh ta vẫn làm theo.

Nhìn thấy Lâm Dương duỗi thẳng hai tay ra, đặt trên phần eo của Ninh Tiểu Uyễn, rồi sau đó nhích lên từng chút một, giống như là đang đẩy mạnh cái gì đó, mà ngay lúc anh đang đẩy mạnh, trên làn da trắng nõn của Ninh Tiểu uyễn thế mà lại xuất hiện một vòng tròn màu hồng nhạt, bắt đầu tập trung về phía đỉnh đầu.

Cứ lặp lại như thế đến lần thứ mười, Lâm Dương quay mặt sang nói: “Mười hai gam cây kinh giới, mười lăm gam rễ sắn, mười lăm gam cây cát cảnh, mười hai gam cây thông gió, lại nấu với nhân nhân hoang dã ba mươi năm tuổi trong vòng một giờ, nấu thành một bát, nhanh.”

“Được…Được…”

Lạc Thiên vừa mới phản ứng lại, vội vàng lao ra khỏi phòng, bắt đầu bốc dược liệu nấu thuốc.

Hơn một tiếng sau, Lạc Thiên bưng một bát thuốc đến.

“Anh ơi, đẳng…”

“Ngoan, uống hết đi!”

Ninh Tiểu Uyễn bịt lấy cái mũi để uống hết bát thuốc.

Sau khi uống thuốc xong, Lâm Dương lại lặp lại việc xoa bóp, mãi cho đến khi tất cả những vòng đỏ kia tập hợp lại ở trên đỉnh đầu của cô bé, đột nhiên Lâm Dương rút ngân châm ra.

Xetl Một giọt máu tươi bay ra từ cây ngân châm.

Lâm Dương vội vàng đón lấy giọt máu kia, rơi vào chính ngón tay của anh.

Chỉ trong giây lát, giọt máu tươi kia đã biến mất không còn dấu vết trong kẽ tay của anh.

“Anh, đã ồn rồi sao?”

Ninh Tiểu Uyễển mở hai mắt ra cần thận hỏi.

“Em thử cử động hai chân xem.”

Lâm Dương nói.

Cô bé gật đầu, chần chờ một lát, cuối cùng cũng từ trên giường nhảy xuống dưới.

Cô bé lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngã quy xuống.

“Tiểu Uyễn!”

Ninh Long vội vàng đỡ lấy cô bé.

Nhưng một lát sau, cô bé lại từ từ đứng lên.

Ninh Long ngừng thở.

Lạc Thiên, Nghiêm Lãng cũng choáng váng.

Về phần ông Tè, lại đột nhiên xoay người lại, túm lấy áo của Lâm Dương, gào lên: “Rốt cuộc là cậu đã làm như thế nào vậy? Rốt cuộc là cậu đã làm như thế nào vậy hả….”

Ông Tề đã hoàn toàn phát điên rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »