Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Quyền Thế

Chương 98

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh Linh cũng đi lên phía trước, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, sau đó mới trầm giọng nói: “Cút! Bắt đầu từ bây giờ mày cút khỏi nhà họ Trịnh ngay cho tao! Nếu mày dám trở về, tao sẽ tìm người đánh gãy chân mày!”

Khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương có chút phức tạp, chồng cô không có số điện thoại di động của Hạ Vân đúng là chuyện mất mặt. Thế nhưng không hiểu tại sao bán thân cô lại cảm thấy có chút vui mừng?

“Cút! Rời đi nhà họ Trịnh đi!”

“Nhà họ Trịnh chúng tao không cần một thắng oắt con vô dụng như mày!”

“Cút nhanh đi!”

“Đã ở rể lại còn lên mặt, mày cho rằng mày là ai thế?”

“Mày chỉ là con chó nhà họ Trịnh nuôi mà thôi, thể mà còn không biết thân biết phận tự coi bản thân là người? Có mặt người ngoài mới cho mày chút mặt mũi mày lại cho rắng mày là người thật đấy à? Nên nhớ chó cũng chỉ mãi là chó mà thôi!”

Vẻ mặt của cả đám người nhà họ Trịnh đều lạnh lẽo, bọn họ đều âm thầm nghĩ cái ngôi sao chối này thật quá đáng ghét, sớm nên đuổi anh ra khỏi cửa mới phải.

Bùi Nguyên Minh cười cười, lười phải giải thích với những người này. Anh lập tức xoay người rời khỏi phòng khách. Ngay sau khi anh rời đi, tiếng trào phúng, tiếng cười lạnh không ngừng vang lên bên tai.

Ra ngoài khu biệt thự, Bùi Nguyên Minh lại gọi thêm một cuộc điện thoại. Lần này, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng nói của Hạ Vân ở phía bên kia mang theo mấy phần áy náy: “Tổng giám đốc vừa rồi tôi ở trong gara dưới hầm, điện thoại đi động không có tín hiệu”

“Không sao, cô đến đón tôi đi” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói! Dù sao thì tối nay anh cũng không có chỗ để đi, đến công ty nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

“Hả? Được ạ! Tổng giám đốc đang ở đâu vậy, tôi sẽ đến đó ngay” Hạ Vân rõ ràng hơi giật mình nhưng sau đó cô ta mở miệng nói ngay.

Bùi Nguyên Minh nói địa chí rôi cúp điện thoại! Chỉ mười phút sau, một chiếc Ferrari màu đỏ đã dừng ở bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cửa kính xe mở ra, không biết từ khi nào quần áo trên người Hạ Vân đã đổi thành một chiếc váy da cực ngắn.

Cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh hơi ngượng ngùng, nói: “Tổng giám đốc! Tôi đang định ra ngoài hóng gió thì anh gọi điện thoại đến nên tôi không kịp thay quần áo”

“Không sao, có phải tôi quấy rầy thời gian riêng tư của cô rồi không?” Bùi Nguyên Minh nói.

“Không có! Không có! Phục vụ tổng giám đốc hai mươi tư giờ là điều tất nhiên” Hạ Vân nhanh chóng xuống xe, đi đến chỗ của ghế phụ giúp Bùi Nguyên Minh mở cửa xe.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này không nói lên lời, nếu như hình ảnh này bị người khác bắt gặp thì mình thật sự biến thành kẻ ăn bám rồi.

Ngay sau đó, Ferrari nhanh chóng xuất phát, mang theo tiếng vang chạy ra ngoài.

Trong xe, hai tay Hạ Vân cầm vô lăng, cô ta có chút hồi hộp nói: “Tổng giám đốc, anh chuẩn bị đi đâu ạ?”

Bùi Nguyên Minh vốn muốn đến thắng công ty nhưng bồng nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh vô thức bật thốt: “Tống Kiều Linh đến nhà họ Trịnh để trả đồ thì thôi, còn cô đến nhà họ Trịnh có việc gì?”

Hạ Vân lúng túng nói: “Tống giám đốc, Tống Kiêu Linh sợ thân phận của mình không đủ cao, đi một mình đến nhà họ Trịnh trả đồ mà họ không chịu nhận nên mới nhờ tôi đến để làm chứng.

Tôi thấy cô ấy là nhân viên của công ty chúng ta, lại là bạn học thời đại học của tống giám đốc nên cũng không tiện từ chối”

“Nhưng mà người tên Trịnh Chí Dụng đó quá không biết xấu hổ, không ngờ lại dám cầu hôn Kiều Linh. Anh ta cho mình là cọng hành nào? Không biết soi mặt vào trong nướ© ŧıểυ mà xem!”

Lời vừa nói xong, Hạ Vân mới nhận ra mình nói quá tục, nhịn không được thè đầu lưỡi một cách đáng yêu.

Bùi Nguyên Minh nghe vậy cũng hơi giật mình! Hạ Vân bây giờ hơi khác với tính cách ngày thường nhưng mà anh ngược lại cảm thấy Hạ Vân như vậy càng thân thiện và dễ gần hơn… Hạ Vân của mọi khi lạnh lùng quá.

Bùi Nguyên Minh hỏi: “Đúng rồi, tối qua mấy dòng họ kia là sao vậy?” “Họ đều là những người bị tống giám đốc hủy đầu tư, có điều những khoản đầu tư này chỉ đem lỗ về nên đừng kịp thời là đúng đản ” Hạ Vân đáp.

“Sau này nếu họ còn tìm đến cô thì cô báo họ gợi trực tiếp cho tôi đi” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nếu vần luôn để cho Hạ Vân chịu đựng loại áp lực này thì cũng không tốt. Nghĩ đến đây, anh nói: “Cô dẫn tôi đi mua một chiếc điện thoại di động mới đi, mua sim mới nữa”

“Vâng, thưa tổng giám đốc” Hạ Vân khẽ gật đầu, lái xe nhanh chóng chở Bùi Nguyên Minh đến khu thương mại phồn hoa nhất thành phố Hải Dương.

Một điều bất ngờ là khu thương mại này chính là nơi mà Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đã đến mua sắm vào chiều nay, nhưng càng về đêm chỗ này cảng sâm uất.

Trên phố đi bộ có người đến người đi, vào lúc chiếc Ferrari của Hạ Vân dừng lại, vô số người đã ngay lập tức chú ý sang bên này.

“Nhìn kìa! Đây là chiếc Ferrari 488, hơn nữa nó còn là phiên bản giới hạn nữa, chắc cũng phải trị giá hơn mười tỷ”

“Chiếc xe đẹp quá, không biết lại là vị giám đốc nào dẫn vợ đi mua sắm đây”

“Đúng vậy, thật hâm mộ!”
« Chương TrướcChương Tiếp »