Chương 86

Tống Kiều Linh và Hạ Vân có chút bối rõi đi vào trong phòng khách, sau đó cả người bị dọa nhảy dựng, không ngờ cảnh tượng lại lớn như vậy! Hơn nữa người nhà họ Trịnh đều ăn mặc chỉnh tê lộng lẫy như đi dự tiệc, chỉ có hai người bọn họ mặc quần áo bình thường, vô cùng xấu hố.

Trịnh Chí Dụng bước vào phòng khách trước một bước, nhìn xung quanh một vòng, có chút đắc ý nói: “Mọi người, ngoại trừ giám đốc Linh ra, tối nay chúng ta rất vinh dự, cô Hạ Vân thư ký của tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị cũng đến tham dự bữa tiệc của nhà họ Trịnh chúng ta! ”

Lúc này, ánh mắt của rất nhiều người đều rơi vào trên người Hạ Vân! Nghe nói vị tống giám đốc mới vô cùng điệu thấp, rất nhiều việc trong công ty đều do Hạ Vân một lời mà quyết định, có thể nói dưới một người trên vạn người, không ngờ lại trẻ đẹp như vậy.

Đặc biệt là khi đứng cùng Tống Kiều Linh, hai người bọn họ như hoa như ngọc, trực tiếp thu hút sự chú ý của tất cả nam giới có mặt! Ngay cả ông cụ Trịnh người đã không có chức năng về phương diện đó, cũng cảm thấy rằng mùa xuân thứ hai của mình dường như đã hồi phục.

Tuy nhiên, nhan sắc là một chuyện, điều gây sốc nhất chính

là hai người phụ nữ này lại xuất hiện cùng nhau! Cá phòng khách của biệt thự nhà họ Trịnh như được sáng lên!

Mặc dù các nhà vừa nãy đến thăm hỏi đã biết chuyện này từ lâu nhưng khi tận mắt chứng kiển, sức ánh hưởng vần rất lớn, mắt mỗi một người đều đỏ bừng vì ghen tị!

Nghe nói những người có thế ký hợp đông thành công với Công ty Đầu tư Bùi thị trong mấy ngày qua đều là người đi theo con đường của Hạ Vân.

Vốn dĩ có người còn tưởng rắng chỉ cần một Tổng Kiều Linh không nhất định có thể nói chuyện với Công ty Đầu tư Bùi thị nhưng bây giờ Hạ Vân cũng ở đây, phân lượng của hai người đẹp này trong Công ty Đầu tư Bùi thị e là chỉ nhẹ hơn một chút sơ với vị tổng giám đốc thần bí kia.

Vào lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Trịnh đều chấn động và hết lời khen ngợi đối với Trịnh Chí Dụng.

“Thật không ngời Chí Dụng không hổ là người thừa kế của nhà họ Trịnh chúng ta! Hôm nay không chỉ giám đốc Kiều Linh mà ngay cả thư ký Hạ Vân cũng đến đây!”

“Mối quan hệ của Chí Dụng là điêu mà chúng ta không thế tưởng tượng nổi”

“Quả nhiên là sinh con ra cũng phải giống Trịnh Chí Dụng! Nếu con trai tôi cũng không chịu thua kém như vậy, tôi cũng bằng lòng sống ít hơn vài năm”

Trong lúc mọi người đang khen ngợi, Trịnh Tuyết Dương có chút bồn chồn! Hôm nay Tống Kiều Linh còn vô cùng khách sáo với cô, không ngờ tối nay cô ta lại đến nhà họ Trịnh, điều này quả thật khiến cô có chút khó xử.

Nếu như một lát nữa Trịnh Chí Dụng thuận lợi lấy được đầu tư thì nhà họ Trịnh sẽ không có chỗ đế cho cô nói chuyện, thậm chí trực tiếp bị đuối ra khỏi nhà, đều không phải là không có khả năng.

“Đến, hai cô, mời ngồi! Hôm nay, hôm nay vị trí chủ dành cả cho hai người” Ông cụ Trịnh lúc này cũng đang mỉm cười và bước tới làm tư thế mời Tống Kiều Linh và Hạ Vân nhìn nhau, đường như có chút cảm giác không biết phải làm thế nào.

Sau một lúc, Tống Kiều Linh khẽ ho một tiếng, rồi nói: “Ông Trịnh, cám ơn sự nhiệt tình của ông! Thật ra, chúng tôi hôm nay chỉ muốn mang một thứ đến cho anh Trịnh Chí Dụng đây mà thôi. Mọi người thực sự không cần khách sáo như vậy, làm xong việc chúng tôi liền đi ngay”

Đồ vật? Ngoài hợp đồng đầu tư còn có thể là cái gì?

Lúc này ông cụ Trịnh cười tươi như hoa nói: “Thư ký Vân! Giám đốc Linh! Như người ta thường nói qua cửa chính là khách.

Hơn nữa bây giờ đã đến lúc dùng cơm! Hai người đến vào lúc này, nếu không ngồi xuống dùng một bữa cơm, nếu chuyện này truyền ra nhà họ Trịnh của chúng tỏi không còn cách nào có thế đứng ở thành phố Hải Dương nữa… ”

“Nếu đã như vậy, chúng ta ăn cơm trước đi? Vừa ăn vừa nói chuyện. Về phần những chuyện khác, chờ ăn xong rồi tính tiếp ?”

Vừa nói, ông cụ Trịnh vừa gật đầu... Khí chất, dáng người, ngoại hình, của hai người phụ nữ này đều rất xuất sắc! Hơn nữa còn chiếm vị trí cao trong Công ty Đầu tư Bùi thị...

Nếu lấy được một người làm cháu dâu thì nhà họ Trịnh sẽ có thế ôm đùi dựa vào rồi. Tất nhiên, nếu có thế lấy được cả hai, vậy thì lợi ích tự nhiên không cần phải nói.