“Kết hôn!” Ông cụ Trịnh khẽ chau mày: “Nhưng cô ta không phải là người nhà họ Bùi, kết hôn có ý nghĩa sao?”
Trịnh Chí Dụng lại cười nói: “Ông nội, nếu như cô ta là người nhà họ Bùi, ông cảm thấy cô ta có thể gả vào nhà họ Trịnh chúng ta sao? Tống Kiều Linh này con đã điều tra qua, mặc dủ tài năng công việc rất tốt, nhưng hoàn cảnh xuất thân chẳng qua chỉ là một gia đình bình thường thôi, nhưng chính là bởi vì gia cảnh bình thường, nếu như có thể gả vào được gia đình giàu có như chúng ta, cô ta sẽ không đồng ý sao?”
“Mà một khi gả vào nhà chúng ta, chúng ta sau khi lấy được khoản đầu tư đầy đủ rồi, muốn ly dị cũng không phải là chuyện nhỏ thôi sao?”
Nói tới điểm này, Trịnh Chí Dụng nghĩ đến gương mặt xinh xắn cùng đáng người hấp dẫn của Tống Kiều Linh, ngay lúc này vẻ mặt cũng đầy kích động.
Nếu như tối nay chắng những có thể cầm lại được khoản đầu tư, lại có thể ôm mỹ nhân về, vậy thật là chỉ cần nghĩ chút thôi cũng kích động.
“Sột soạt…
Nghe nói như vậy, người nhà họ Trịnh bốn phía đều là một mảng xôn xao, không ít người trẻ tuổi độc thân trong mắt đều sáng lên, đã như vậy rồi, cái lợi ích này lại chưa hẳn chỉ có Trịnh Chí Dụng có thể chiếm, bọn họ cũng có cơ hội.
Ông cụ Trịnh khẽ chau mày, suy nghĩ một lúc, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: “Không sai, vẫn là đầu óc Chí Dụng đủ tốt nha, chủ ý này rất tốt, không tệ… Đối với người bình thường mà nói, có thế gả vào gia đình giàu có như chúng ta, đã là may mản kiếp trước tu được rồi”
Đến mức Trịnh Chí Dụng mới vừa tùy tiện nói có thể tùy ý mà bàn chuyện ly dị, ông cụ Trịnh cũng không có quá xem nặng, một người con gái như thế, có giá trị lợi dụng dĩ nhiên là cưng chiều, đến khi một ngày cô ta không còn giá trị lợi dụng nữa, một cú đạp đi chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Mà ngay tại lúc này, không biết có ai đó nói một câu: “Cách của Chí Dụng không tệ, nhưng vấn đề là, làm sao bảo đảm vị giám đốc Linh kia sẽ chấp nhận nhà chúng ta?”
Lời này nói ra, không ít người nhà họ Trịnh con ngươi lóe lên.
Trịnh Chí Dụng khẽ mỉm cười, mới miệng nói: “Mấy người biết cái gì? Mấy ngày nay tôi đem đồ tới, chính là đủ để khiến cho bất kì người phụ nữ nào cũng phải dập đầu xuống, nếu quả thật cô ta có quyết định giống như vậy, cũng sẽ không chủ động nhắn tin cho tôi, đây chính là lễ vật giá mấy tý đó!”
Ông cụ Trịnh cười nói: “Có lý, cô gái chịu nhận đồ của con dĩ nhiên là có ý đối với con!”
Nói tới chỗ này, ánh mắt ông ta run lên, quét một vòng trong sân nói: “Ta biết mọi người còn có chủ ý khác, muốn cạnh tranh với Chí Dụng! Nhưng mà †a cảnh cáo mọi người, chuyện đêm nay đối với nhà họ Trịnh chúng ta mà nói vô cùng quan trọng, ai cũng không được phá hóng, nếu không ta sẽ cho mấy người khó coi!”
Ông cụ Trịnh nói ra lời này, vốn đĩ những chuyện đó là có ấn ý, ngay lúc này ánh mắt chính là ảm đạm.
Trịnh Chí Dụng chính là tràn đầy kiêu ngạo quét mắt quanh sân một vòng, chỉ với những tên vớ va vớ vẩn như này cũng dám tranh đoạt với anh †a? Đùa kiểu gì vậy?
Lúc cả nhà họ Trịnh còn đang chờ đợi, bổng nhiên có một chiếc Mercedes cấp S dừng lại ở trước cửa biệt thự nhà họ Trịnh, một lát sau một ông lão tóc trắng minh mẫn đi xuống, câm trong tay một hộp quà tặng.
Ông ta vừa đi, một bên vừa ha ha cười nói to: “Ông Trịnh, ông không rộng lượng rồi nha, có thể mời thư kí Vân cùng giảm đốc Linh tới dùng cơm lại không gọi tôi một tiếng, tôi hôm nay không mời mà tới, ông sẽ không giận chứ?”
“Ông cụ Tôn của nhà họ Tôn?” Đám người nhà họ Trịnh đều là sững sờ. Nhà họ Tôn với nhà họ Trịnh đều là gia tộc đứng thứ 2, giá trị của Tôn Hạo Trung so với ông cụ Trịnh không có sai biệt lắm, ngay lúc này trên người cầm một hộp quà, mỉm cười đầy mặt.
“Đúng cái gọi là người tới không thể xách tay không, phần lễ vật này coi như quà ra mắt.” Tôn Hạo Trung cười ha ha nói: “Nhưng mà ông Trịnh, tối nay ông giới thiệu thư ký Vân cho tôi làm quen chút nhé.”
Trong nháy mắt, xung quanh truyền đến tiếng kêu hô kinh ngạc.
Bên trong chiếc hộp là một bức tượng Phật bắng vàng, tuy kích cỡ chíỉ bằng lòng bàn tay nhưng giá trị tuyệt đối không hề nhỏ! Đồ vật này mặt dù cũ rích, nhưng giá trị vẫn còn đó.
Theo lý mà nói, Tôn Diệu Trung và ông cụ Trịnh có địa vị ngang nhau, cho dù đến cửa cũng không cần tặng quà hào phóng thế này, nhưng hôm nay lại khách sáo như vậy làm tăng thêm thể diện cho nhà họ Trịnh.
“Tốt tốt, đã qua cửa thì chính là khách, Tổng giám đốc Tôn mời ngồi, lần sau đừng khách sáo như vậy, phần tâm ý này của ông ông già cổ hủ này xin nhận lấy vậy!” Ông cụ Trịnh cười đến mức không thể ngậm miệng được, không ngừng gật đầu.
Đây không phải là vấn đề tiên bạc, mà là chuyện thể diện, tuy rằng ông ta có chút khó hiểu, vì cái gì ngoài Tống Kiều Linh còn có một thư ký Vân muốn tới, nhưng ông ta cũng là cáo già, lúc này cũng không biếu lộ ra ngoài.
Sau khi chào hỏi Tôn Diệu Trung, ông cụ Trịnh mới gọi Trịnh Chí Dụng qua đây, nói: “Thư ký Vân mà ông cụ Tôn vừa nói là ai?”
“Thư ký Vân sao?” Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng vui vẻ nói: “Ông nội, thư ký Hạ Vân là thư ký của tống giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị, trong công ty nói một không nói hai, đưới một người trên vạn người, Tống Kiều Linh đưa cô ta tới, xem ra chuyện đầu tư lần này chúng ta mười phần nảm chắc chín rồi! ”
“Được rồi! Tốt lắm!” Vẻ mặt của ông cụ Trịnh vui mừng yên tâm, sinh ra đứa nhỏ giống như Trịnh Chí Dụng, đứa cháu trai này của ông ta, thật sự không để cho ông ta thất vọng.