Bùi Nguyên Minh xem thường nhìn một cái, thản nhiên nói: “Tôi không có tư cách, vậy người đến công ty người khác quấy rối ở quầy lễ tân cúa người ta, làm mất đi hợp đồng đầu tư ba tỷ thì có tư cách sao?”
“Tôi chẳng qua cùng lắm là vô dụng, còn hơn có những người không làm nên tích sự gì, thất bại thì có thừa”
Bùi Nguyên Minh bày ra vẻ mặt không hề chịu thua, cho dù chết cùng phải lôi Trịnh Chí Dụng xuống nước cùng.
“Cậu…” Trịnh Chí Dụng tức giận đến run người.
“Đủ rồi, ngồi xuống đi!” Triệu Tùng hung hăng trừng mắt Trịnh Chí Dụng một cái, không biết rắng việc nhỏ cũng làm hỏng chuyện lớn hay sao? Lúc này nói mấy lời vô dụng làm gì, cứ coi như không thấy anh.
Mà ông cụ Trịnh bây giờ trái lại thực sự phớt lờ Bùi Nguyên Minh, vừa uống trà, vừa nhìn chắm chắm Trịnh Tuyết Dương nói: “Tuyết Dương, nghe nói công †y quảng cáo của con gần đây việc quay vòng vốn có chút khó khăn, có cần cả nhà hỗ trợ gì không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà đều ngây ngốc. Không phải muốn hỏi chuyện đầu tư sao, sao đột nhiên lại chuyến thành cho Trịnh Tuyết Dương tiền?
Bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng kinh ngạc một hồi, có chút không hiểu ý đồ của ông nội, nhưng mà cô vẫn nhẹ giọng nói: “Lúc trước là thời gian quay vòng có chút gấp, từ lần gần nhất đến bây giờ cũng đã đầu tư được năm tỷ, cũng coi như tạm thời giải quyết được vấn đề”
“Tốt lắm, không hố là Tuyết Dương, ông không nhìn nhầm con. Xem ra vị trí chủ thịch nhà họ Trịnh ta sớm muộn cũng thuộc về con” Ông cụ Trịnh mỉm cười: “Phải rồi Tuyết Dương, không biết chuyện của con hôm nay giải quyết thế nào rôi?”
Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một hồi, vẻ mặt khó xử nói: “Ông nội, không phải con không muốn báo cáo với ông, mà là chuyện này hiện có chút phiền phức. Tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị dường như rất tức giận, chính ông ấy cũng không muốn để ý đến việc này, mà phái giám đốc Tống Kiều Linh đến để xử lý vấn đề này… Giám đốc Linh hiện tại chỉ hứa cấp cho chúng ta bảy nghìn tỷ vốn đầu tư, hơn nữa lợi nhuận thu về thêm mười phần trăm nữa..”
“Cái gì?” Ông cụ Trịnh sửng sốt trong giây lát: Không phải nói sẽ cấp mười nghìn tỷ sao? Bọn họ như thế nào nói thay đổi liền thay đổi? Đột nhiên lại còn đòi chia lợi nhuận thêm mười phần trăm, thế này không phải quá đòi hỏi sao?”
Vẻ mặt ông cụ Trịnh khó coi, nói như vậy phía nhà họ Trịnh căn bản không kiểm được đồng nào.
Trịnh Tùng vẻ mặt cũng chấn động, lúc này mới mở miệng nói: “Tuyết Dương à, điều kiện này so với lúc trước có phải quá thiệt rồi không? Con sẽ không cùng với người ngoài thỏa thuận gì đó muốn lừa gạt nhà chúng ta chứ?”
Lời này vừa nói ra, không ít người bắt đầu bày ra vẻ mặt suy tư, chuyện này cũng có thể lắm, bởi vì mỗi người bọn họ đều đã từng làm những việc tương tự, suy bụng ta ra bụng người, giờ phút này thực sự Trịnh Tuyết Dương rất đáng nghi.
Trịnh Tuyết Dương tức giận đến run người, bản thân vất vá cực nhọc không sợ xấu hổ không cần mặt mũi đi nói chuyện hợp tác, kết quả lại biến thành mình muốn hãm hại nhà họ Trịnh?
“Bốp!”
Trịnh Tuyết Dương còn chưa nói gì đã thấy một cái vó dưa hấu bay giữa không trung rơi thắng vào mặt Trịnh Tùng.
“Oẹ, phì phì phì..” Vốn Trịnh Tùng có chút ưa sạch sẽ, bây giờ lại bị miếng vỏ dưa đã bị người khác ăn qua rơi vào mặt, ông ta thiếu điều muốn nôn mửa.
“Bùi Nguyên Minh, cậu muốn chết à? Cậu rốt cuộc định làm gì?” Trịnh Chí Dụng nhìn thấy bố mình bị một miếng vỏ dưa đập vào mặt, không nhịn được mắng.
“Vứt rác” Bùi Nguyên Minh nhún vai, vẻ mặt thản nhiên nói.
Trịnh Chí Dụng rốt cuộc kìm chế không được nữa, đứng dậy cầm lấy chiếc gạt tàn thuốc ném về phía Bùi Nguyên Minh.
“Bốp!”
“Tôi đã nói.. ”
Mọi người nhà họ Trịnh ở đây còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Bùi Nguyên Minh giơ tay bắt lấy gạt tàn, vung tay trực tiếp ném vào giữa trán Trịnh Chí Dụng khiến máu chảy ròng ròng trên đầu.
“Tôi, tôi, tôi… Bùi Nguyên Minh, hôm nay tôi không làm thịt cậu, tôi không phải họ Trịnh” Trịnh Chí Dụng nghiến răng nghiến lợi nói, việc hôm nay đối vớihai bố con họ mà nói chính là sỉ nhục.
Ở nhà họ Trịnh bọn họ luôn hô mưa gọi gió, từ khi nào chỉ là một đứa ở rể cũng dám ở trước mặt họ không để ai vào mắt như vậy.
“Đủ rồi!” Ông cụ Trịnh đang ngồi quát một tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu tốt nhất nên có một lời giải thích, nếu không nói rõ, cho đù là Tuyết Dương cũng không bảo vệ được cho cậu”
Trịnh Tuyết Dương cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, trong lòng thoáng chút khẩn trương. Ở nhà họ Trịnh, ông nội chính là trời, Bùi Nguyên Minh hôm nay quả thực có chút quá đáng.
Nhưng mà từ sâu trong nội tâm, cô vẫn cảm thấy cha con Trịnh Tùng đáng đời.
Bùi Nguyên Minh không có ý né tránh, mà là thuận tay cầm lên một miếng dưa hấu, lạnh lùng nói: “Tôi có làm gì đâu, chính là vứt rác thôi, có người miệng hôi giống hệt cái thùng rác, tôi là theo bản năng vứt rác vào thôi, không trách tôi chứ?”
“Mày…” Trịnh Tùng cầm khăn giấy cật lực lau lại mặt mình, giờ phút này nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, toàn thân đều run rấy.