- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Rể Quyền Thế
- Chương 8
Chàng Rể Quyền Thế
Chương 8
Dáng vẻ hiện giờ của Bùi Nguyên Giáp rất bất lực, ông ta cũng là một người nhất ngôn cửu đình, giẫm lên đất của Đà Nẵng cũng có thể làm cho Đà Nẵng ba lần rung chuyền, nhưng giờ lại không thể không nhịn nhục, ai kêu có việc muốn nhờ người ta?
“Một thời gian trước gia tộc đã đầu tư vào dự án nhiên liệu tương lai, nhưng rồi dự án lại không thành công. Bây giờ chuỗi vốn của gia đình chúng ta…”
“Đừng nói nhiều nữa, bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, chỉ 350 nghìn tỉ…”
Mẹ ơi! Khóe mắt Bùi Nguyên Minh nhảy dựng, 350 nghìn tỉ? Tại sao ông không đi cướp đi?
“Ồm, bác Giác này, tôi có chuyện phải làm, đi trước đây…” Bùi Nguyên
Minh lập tức đứng dậy rời đi.
“Nguyên Minh à!” Bùi Nguyên Giáp lúc này cũng lo lắng, vội vàng nói: “Gia tộc thật sự rất cần số tiền này, nếu không có số tiền này, dây chuyền vốn của chúng ta sẽ bị đứt đoạn mất, cả một gia tộc bề thế này rồi sẽ bị phá hủy. Còn yêu cầu của cháu, bác cũng có thể đồng ý!”
Bùi Nguyên Minh nhìn Bùi Nguyên Giáp thật sâu, sau đó có chút bất lực nói: “Tôi nhìn ra được thành ý của bác, nhưng vấn đề là lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Nguyên Minh à, cháu thực sự muốn chứng kiến gia tộc tan vỡ sao? Cháu có nhiều tiền trong tài khoản nước ngoài của mình như vậy, cháu có thể cứu nhà họ Bùi của chúng ta chỉ bằng một cú phẩy tay thôi!”Bùi Nguyên Giáp sốt ruột đến đỏ cả mắt: “Làm người phải biết uống nước nhớ nguồn!”
Bùi Nguyên Minh vẫn đang cười, nhưng nghe đến đây thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Bác cả à, nếu tôi nhớ không lầm thì hồi đó toàn bộ người trong gia tộc đều đồng ý tôi không thể là người thừa kế của nhà họ Bùi.”
“Cả nhà trên dưới trăm người đấy nha, chửi mắng, phạt vạ, đuổi “người hùng” tôi đây như một con chó. Bây giờ lại đến nói tôi không được quên cội nguồn, bác có thấy buồn cười không?”
“Các người cũng không nghĩ xem, những năm đó tôi kiếm được bao nhiêu tiền cho gia tộc? Cầm tiền tôi kiếm được, từng người một trở mặt không nhận người sao?”
“Mấy năm nay tôi phải làm thằng ở rể nhà người ta, đến một con chó cũng không bằng. Đừng nói người trong tộc đến thăm, bọn họ còn không có hứng thú bố thí tôi nữa kìa, tôi nói đúng không?”
“Nếu không phải vì quỹ gia tộc bị khủng hoảng, bác còn nhớ tôi là người thừa kế sao?” Bùi Nguyên Minh dừng lại.
Khóe mắt Bùi Nguyên Giáp co rụt lại, vội vàng nói: “Nguyên Minh à, đây thực sự là lỗi của bọn bác. Bọn bác xin lỗi, bác cùng mọi người sẽ thể hiện sự chân thành của mình… chỉ cần cháu có thể giúp gia tộc vượt qua chuyện này thôi, toàn bộ đều do cháu làm chủ, bây giờ cháu chính là tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Bùi thị!”
Công ty Đầu tư Bùi thị mặc dù không phải là công ty lớn nhất trong gia tộc nhà họ Bùi, nhưng lại là công ty có tiềm năng nhất. Công ty này nắm trong tay cổ phần của không biết bao nhiêu công ty ở Đà Nẵng, còn có vô số sản phẩm mới và kế hoạch mới đang chờ được niêm yết.
Công ty này luôn do Bùi Mỹ Hạnh, con gái của Bùi Nguyên Giáp, chị họ của Bùi Nguyên Minh tự mình phụ trách, nhưng không ngờ lúc này Bùi
Nguyên Giáp lại thực sự muốn giao lại công ty.
“Được rồi, cứ vậy đi.” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, lúc đầu anh cũng không quan tâm đến chuyện của nhà họ Bùi, nhưng chuyện xảy ra sáng nay vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt, nếu như không nắm lấy công ty trong tay, thật sự là chó mèo gì cũng có thể dẫm lên đầu anh.
“Đừng lo lắng, chuyện này bác sẽ tự mình lo liệu. Ngày mai cháu có thể đến công ty ký hợp đồng. Hơn nữa, bác cũng đã sắp xếp hoa hồng Praha mà cháu muốn rồi…” Bùi Nguyên Giáp thở dài. Nếu như Bùi Nguyên Minh không ra tay cứu giúp thì dù cho nhà họ Bùi không phá sản thì cũng không khá hơn là bao.
Bùi Nguyên Minh không thèm quan tâm đến ông ta, nếu như Bùi Nguyên Giáp không thể xử lý những chuyện vặt vãnh như vậy, ông cũng không cần ở trong giới kinh doanh rồi.
“Tiện thể, để cho tôi mặc bộ đồ này.” Bùi Nguyên Minh đang định rời đi, nhưng nhìn thấy trên số pha có một bộ đồ mới tinh, hai mắt sáng ngời.
Buổi tối nay vừa hay anh cần tham gia một buổi họp lớp đại học, đang lo không có bộ quần áo nào vừa ý anh, bây giờ đi mua cũng quá muộn rồi, chi bằng cứ mượn nó trước.
“Không sao đâu, Nguyên Minh à, nếu thích thì cứ lấy đi. Đây là đồ nhập từ Armani đấy. Còn chưa xé mác đâu.” Bùi Nguyên Giáp gật đầu một cái, mặc
dù bộ đồ này giá trị rất lớn, nhưng đem so với Nó thậm chí không phải là một phần nhỏ. Liệu tộc trưởng của nhà họ Bùi uy nghiêm có quan tâm đến điều này không?
Bùi Nguyên Minh không nghĩ nhiều mà trực tiếp đi vào phòng thay quần áo, nhìn dép lê trên chân, chán ghét liếc nhìn tủ giày của Bùi Nguyên Giáp.
Lão già này có vẻ chân tối, quần áo thì được, nhưng anh không muốn đi giày của ông ta, chỉ đi dép lê.
Tại buổi họp lớp đại học tối nay, các bạn trong lớp đều sẽ đến đó, hình như ngay cả Tống Kiều Linh, hoa khôi của trường cũng sẽ đến, Bùi Nguyên Minh vẫn có chút mong đợi.
Rời khỏi khu biệt thự, Bùi Nguyên Minh hừ một tiếng phóng chiếc xe nhỏ đã bị đập vỡ tan tành của mình đến khách sạn, một lúc sau các bạn đại học sẽ tụ tập ở đó, anh sợ mình chậm quá sẽ bị trễ.
“Bíp…”
Đột nhiên, một tiếng còi lớn vang lên, một chiếc Porsche dừng bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cửa sổ từ từ hạ xuống.
Là mẹ vợ Thanh Linh, bà ta tháo kính râm ra, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh lúc này đang ở bên đường tỏ vẻ xấu hổ.
Mặc dù Thanh Linh là mẹ vợ của Bùi Nguyên Minh nhưng do giữ gìn sắc vóc cần thận mà bà ta trông chỉ như một phụ nữ ngoài 30. Dáng vẻ bà ta trông rất đoan trang và đứng đắn. Từ trên mặt bà ta có thế nhìn ra được nhan sắc tuyệt thế của Trịnh Tuyết Dương.
Nhưng vào lúc này, bà ta đang nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Cậu lấy quần áo ở đâu thế?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Rể Quyền Thế
- Chương 8