Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Quyền Thế

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giờ phút này, không ít cô ả hám tiên sáng mắt nhìn Lâm Trung Tiến, dù Lâm Trung Tiến cả người đầy rác thì trong mắt các cô ả cũng thành bạch mã hoàng tử. Còn Bùi Nguyên Minh thì ngược lại, cách các cô ả nhìn anh kiểu như thắng nhà quê gây ra chuyện lớn mà không biết, vẫn đứng đó mà giả bộ so đo, lát nữa kiểu gì cũng quỳ xuống xin tha chứ gì?

Lâm Trung Tiến vẫn ung dung thong thả sửa sang lại quần ái, gã rất khoái chí đón nhận ánh mắt kính sợ của mọi người, cũng nhờ thân phận này của gã mà gã có thế nghênh ngang ở thành phố Hải Dương này.

Lúc này, gãy tay chống cắm tay chống hồng, dẫn người đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, dường như là chỉ thẳng vào mũi anh mà nói: “Mẹ kiếp! Thắng nhãi con! Mày dám đánh tao! Mày gan ha! Lâu rồi ông đây không gặp cái loại gan to như mày!”

“Ông đây lăn lộn ở thành phố Hải Dương này, nơi này ai không đám nể mặt ông!”

“Mà hôm nay mày lại phá hư thói quan này của tao, cho nên tao nói cho mày hay nè, mày xong đời rồi con!”

“Giờ tao cho mày một cơ hội, ngoan ngoãn quỳ xuống chui qua háng tao, rồi tắm rửa sạch sẽ cho con đàn bà của mày đưa lên giường tao, nếu hông hôm nay mày có bốc hơi khỏi thế giới này thì cũng đếch có ai quan tâm đâu!”

Lúc này vẻ mặt Lâm Trung Tiến vô cùng dữ tợn, mặt nạ giả vờ văn minh lễ phép đã bị gã gỡ xuống! Cùng lúc hắn nói ra những lời đó là mấy người bảo vệ kia xách gậy điện đi tới, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể gϊếŧ chết Bùi Nguyên Minh.

Trịnh Tuyết Dương mặt mày tái mét nói: “Nếu không thì để chúng tôi trả tiền thuốc, rồi xin lỗi mãy người! Các người mà làm loạn tôi báo cảnh sát đó!”

“Báo cảnh sát?” Một tên tay sai cười khấy: “Báo cảnh sát mà được thì tổng giám đốc Trung của tụi tao làm sao mà có thể lăn lộn ở cái đất này?

Không tin thì chúng mày cứ thử đi, bọn tao đợi!”

Triệu Lan Hương thấy cảnh này mặt mày cũng tái mét, biết trước chuyện này thì cô tay sẽ không mang cái thắng oắt Bùi Nguyên Minh này tới đây ăn cơm, không chỉ không ăn được miếng nào còn trêu phái thắng Lâm Trung Tiến này, đã thế lại còn đánh người ta, cái thằng oät vô dụng này sao không chết đi?

Giờ phút này Triệu Lan Hương đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Giang Văn Huy, không biết làm sao chỉ biết nhìn Giang Văn Huy: “Giang Văn Huy! Anh nhanh nghĩ cách gì đi, đây là người anh dẫn tới còn gì?”

Khóe mắt Giang Văn Huy giật giật, nghĩ cách gì? Anh vừa bị tên Lâm Trung Tiến này đấm một phát vào mồm, làm sao dám tiếp tục đắc tội gã?

“Giang Văn Huy! Đây là địa bàn của anh, hơn nữa gã muốn ra tay với Tuyết Dương, đây là cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đó, không lẽ anh lại đế thăng oäắt con vô dụng này giải quyết chuyện này hả?” Triệu Lan Hương vội nói, chuyện hôm nay mà không giải quyết cho ra hồn thì kiểu gì cũng đính lên người cô.

Giang Văn Huy nghe cô ta nói vậy, trong nháy mắt vì sắc quên thân, nhắm mắt nói với Lâm Trung Tiến: “Tổng giám đốc Tiến! Ba tôi là chủ của nhà họ Giang, ông coi như nể mặt ông ấy được không?”

Giang Văn Huy biết rõ, người như Lâm Trung Tiến sẽ không nế mặt mình, cho nên đành phải mang cha anh ta ra mà nói chuyện.

“Nhà họ Giang?” mặt Lâm Trung Tiến hời hợt: “Nói ra thì tao với cha mày có ăn cơm với nhau vài lần, thôi thì tao nể mặt mày!”

Nghe thấy vậy, Giang Văn Huy mặt mày vui mừng, nhà họ Giang cùng là gia tộc bậc ba, chính anh ta cũng không hề nghĩ tới có thể nể mặt như thế này.

Chẳng qua là Lâm Trung Tiến không để anh ta cười lâu: “Mày cùng cô gái này có thể đi, tao không đập tiệm mày, chẳng qua là tao phải phế một cánh tay của nó, còn tối nay con bé này phải ngủ với tao!”

“Tống giám đốc Tiến!” Da đầu Giang Văn Huy căng ra: “Hay là để lại thằng nhãi này, tôi đưa hai người bạn của tôi đi, ông đừng làm khó hai cô ấy”

Giỡn hả, đây là con giá nhà họ Trịnh, là nữ thân của anh ta, anh ta nhớ thương đã lâu.

“Sao nào? Thằng nhóc nhà họ Giang này, ồng nế mặt mày quá rồi phải không?” Lâm Trung Tiến xách cố áo Giang Văn Huy, lạnh lùng nói: “Mày không hiểu tao nói gì phải không?”

“Hiểu rồi ạ! Hiểu rồi ạ!” Giang Văn Huy sợ hãi vội vàng gật đầu.

“Vậy thì cút mau, nếu không lát nữa ông vứt cả mày đi!” Con mắt Lâm Trung Tiến lạnh lùng.

Triệu Lan Hương cũng suýt khóc, giọng nói sợ hãi: “Văn Huy! Hay là chúng ta cứ đi trước đi”

Giờ phút này cô không còn muốn ăn cơm nữa rồi, chỉ muốn chạy thật nhanh.

“Vợ ơi, không sao đâu, chút chuyện này đế anh.” Dường như Bùi Nguyên Minh không thấy mấy tên bảo vệ cao to lực lưỡng xung quanh, cũng không thấy đám Triệu Lan Hương đang sợ hãi mà chỉ quay đầu cười với Trịnh Tuyết Dương.

Sau đó anh quay lại, lạnh lùng nhìn Lâm Trung Tiến, cau mày nói: “Nói vậy là anh bỏ qua cơ hội tôi cho anh rồi đúng không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »