Chương 69

“Dựa vào việc tôi có tiền.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên vẫy vẫy tấm thẻ ngân hàng trong tay.

“Mày…” Cô gái xinh đẹp kia lập tức nhào đến, vung tay lên định tát. BỐP!

Một tiếng bạt tai vang lên, nhưng Bùi Nguyên Minh lại không bị gì cả, ngược lại là cô gái xinh đẹp kia lập tức ôm lấy mặt mình, thất tha thất thểu lùi về phía sau.

Người đàn ông trung niên hói đầu kia mặt mũi đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay thời khắc quan trọng đã phản xạ khá tốt, cho người phụ nữ ngu ngốc kia một cái tát, bằng không thì hôm nay họ xong đời rồi.

Cô gái xinh đẹp này không biết cái gì gọi là thẻ đen, nhưng ông ta thì biết, lại còn hiểu rõ chiếc thẻ đen trong tay của Bùi Nguyên Minh kia có ý nghĩa gì.

Một nhân vật lớn như vậy, nếu thật sự chọc đến anh, e rằng toàn bộ tài sản của ông ta sẽ trong phút chốc mà biến mất hết.

“Anh… anh… thực sự vì một người ngoài? Mà đánh tôi?” Cô gái xinh đẹp kia không thể tin được mà thốt lên.

“Một kẻ làm gái do bẩn như cô mà cũng dám lên mặt với ông đây? Cô thật sự cho rằng bình thường tôi thương yêu cô là cô có quyền trèo lên đầu tôi ngồi, muốn làm mưa làm gió gì thì làm à?”

Người đàn ông hói đầu thẳng chân đạp một cái, khiến cho cô gái xinh đẹp kia ngã nhào ra đất, sau đó mới khom lưng cúi đầu quay người lại.

“Chuyện này… Thưa anh, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, nếu có gì xúc phạm tới anh, xin anh hãy rộng lòng tha thứ.” Lúc nói những lời này, người đàn ông kia không hề có được cái khí phách khi mà ông ta ra tay đánh phụ nữ, ngược lại còn vô cùng hèn mọn. Bùi Nguyên Minh chỉ cười mà không đáp.

Nhìn được điều này, lão đầu hói chỉ cảm thấy kinh hãi, sau một thoáng nghiến răng nghiến lợi, lập tức quỳ xuống nói: “Thưa anh, chuyện vừa rồi là do chúng tôi không đúng, anh cho chúng tôi xin lỗi! Còn cô nữa, ra đây xin lỗi mau!”

Cái cô gái xinh đẹp tuy là kiêu ngạo, thể nhưng cũng không có ngu ngốc, giờ phút này cũng đã nhận ra mình động phải người không nên động, tuy vẻ mặt thì đau khổ, nhưng cô ta cũng cố gắng quỳ xuống nói: “Thực sự xin lỗi, chuyện vừa rồi là do chúng tôi không đúng.”

“Thưa anh, nếu không có việc gì khác, chúng tôi xin phép đi trước?”

Thấy Bùi Nguyên Minh không hề có ý định mở miệng, tên đàn ông trọc đầu bèn lịch sự hỏi một câu, sau khi anh khẽ gật đầu, ông ta mới kéo theo cô gái xinh đẹp kia rời đi.

Cảnh này, thật sự khiến cho toàn bộ nhân viên và khách trong cửa hàng vô cùng sững sờ, không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Rốt cuộc người thanh niên này là ai?

Tuy quần áo trên người đều là hàng vỉa hè, lại còn dùng điện thoại cổ lỗ sĩ, nhưng có thể khiến cho người đàn ông lắm tiền kia sợ hãi như vậy?

Bên này, Triệu Lan Hương cũng không cách nào tin được, Bùi Nguyên Minh là một kẻ đến ở rể, là trò cười của cả thành phố Hải Dương này, sao có thể có nhiều tiền như vậy được? Hơn nữa, vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Gã đàn ông trung niên kia rõ ràng rất sợ hãi anh!

Mặc dù chuyện xảy ra ngay trước mắt, thế nhưng cô ta vẫn cảm thấy thật khó tin.

“Thưa anh, chuyện vừa rồi chúng tôi rất xin lỗi anh, là lỗi của chúng tôi, tôi xin cam đoan rằng từ nay về sau, trong tiệm chúng tôi sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì tương tự nữa!” Nhân viên bán hàng lúc này mới vội vàng chạy đến, cúi đầu nói với anh.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không thèm nói gì, nếu không phải nhân viên bán hàng vừa rồi lớn tiếng chế giễu Trịnh Tuyết Dương thì anh cũng chẳng muốn so đo với cô ta làm gì.

Sau khi để lại địa chỉ của Công ty Đầu tư Bùi thị và cỡ giày của Trịnh Tuyết Dương, nhóm người Bùi Nguyên Minh mới rời khỏi cửa hàng, bỏ lại sau lưng là những nhân viên khom lưng cúi đầu cùng với… vẻ mặt kính sợ của các khách hàng khác.

Cũng không biết được đây rốt cuộc là thần thánh phương nào, rõ ràng bề ngoài thấp kém như vậy, mà lại đáng sợ vô cùng.

Ra đến bên ngoài rồi, Trịnh Tuyết Dương mới khẽ nói: “Bùi Nguyên Minh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Anh làm cách nào mà có nhiều tiền như vậy được? Hơn nữa người đàn ông vừa rồi bị làm sao vậy? Tại sao vừa nhìn thấy thẻ ngân hàng của anh xong lại sợ hãi như thế?”

Triệu Lan Hương cũng nhìn chằm chặp vào Bùi Nguyên Minh, đánh giá từ trên xuống dưới, nếu bây giờ không làm rõ chuyện này, chắc tối về cô ta không ngủ nổi mất.

Bùi Nguyên Minh nhún vai, nói: “Thẻ này không phải là của anh, ban nãy quẹt thẻ coi như là ứng trước tiền lương thôi, em không cần lo lắng, lương của anh rất cao.”

“Về phần vì sao vừa nhìn thấy tấm thẻ này xong, ông ta lập tức bị dọa sợ, thì chắc là vì thân phận của bạn anh không hề tầm thường?”

“Thì ra là như vậy!” Trịnh Tuyết Dương gật gật đầu, có thể tùy ý chuyển cho Bùi Nguyên Minh 18 tỷ, sau đó lại mua xe Porsche, chuyện lớn như vậy đều giao cho Bùi Nguyên Minh xử lý, thẻ ngân hàng thì quẹt một cái là ra hàng mấy tỷ, người bạn này của Bùi Nguyên Minh quả thật thân phận không hề tầm thường.

Triệu Lan Hương bên cạnh nghe thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn tưởng rằng cái gã Bùi Nguyên Minh này đột nhiên ‘cá chép hoá rồng’ nữa chứ.