Chương 62

Trịnh Tùng trầm ngâm nói: “Ông nội có nói một câu quả là không sai, lần đầu tư này đối với nhà họ Trịnh chúng ta mà nói có ý nghĩa vô cùng trọng đại, hơn nữa cũng cần phải nghĩ biện pháp phục hồi quan hệ với Công ty Đầu tư Bùi thị, chỉ cần có thể nhận được vốn đầu tư, vị trí này của ba có nhượng lại cho cô ta cũng chẳng sao cả.”

“Nhưng mà…” Sắc mặt Trịnh Chí Dụng khó coi không gì sánh được: “Nói như vậy, chẳng phải là để đám đàn này đứng đầu rồi sao?”

“Đứng đầu thì có làm sao? Con đừng có quên mất, đồ vô dụng thì chính là đồ vô dụng, một người đàn bà sao có thể quản lý được nhà họ Trịnh chúng ta?

Ông nội đồng ý yêu câu của bọn họ, chẳng qua là đâm lao thì phải theo lao mà thôi, đợi đến khi tiền đầu tư tới tay rồi, còn không phải tất cả đều do ông nội định đoạt! Con cho rằng ông nội thực sự ngu xuẩn tới mức đem chức vụ quan trọng như vậy giao cho một người phụ nữ ư?”

“Có điều, đến lúc đó bố sẽ tự nhận trách nhiệm từ chức, mấy ngày này con nhớ phải biểu hiện tốt một chút, chúng ta có thể buông tha chức tổng giám đốc, nhưng nhất định phải nắm chắc chức vụ phụ trách hạng mục này, chỉ cần có được hạng mục này, nhà họ Trịnh tự nhiên liền vững vàng nằm trong tay bố con mình rồi.” Trịnh Tùng lạnh lùng nói.

Trịnh Chí Dụng nghe vậy trái lại vui vẻ nói: “Như vậy hơn mười nghìn tỷ đồng, há chẳng phải tùy chúng ta dùng sao?”

“Cũng đúng, chỉ là trung tâm thương mại thì vẫn phải xây, đây mới là gốc rễ ngày sau của nhà họ Trịnh chúng ta, chỉ cần trung tâm thương mại này được xây lên, sau này nhà họ Trịnh chúng ta không cần phải nhìn sắc mặt người khác hành sự nữa.” Trịnh Tùng vẻ mặt tối tăm mở miệng nói, sự việc ngày hôm nay, cũng khiến cho ông ta vô cùng bực bội.

“Đúng rồi, còn có tên ở rể kia, phải tìm cơ hội chỉnh đốn anh ta một trận, hôm nay đều do anh ta phá hỏng chuyện tốt của chúng ta.” Trịnh Chí Dụng hung ác nói.

Trịnh Tùng cau mày nói: “Con có thể đừng ngu xuẩn như vậy nữa được không? Một tên phế vật sao có thể nghĩ ra được những chuyện như vậy? Nếu như bố đoán không sai, tất cả là do Thanh Linh người đàn bà này ở phía sau giật dây, Bùi Nguyên Minh chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay bà ta mà thôi, sau này phải coi chừng người đàn bà này nhiều hơn!”

“Vâng.” Trịnh Chí Dụng lớn giọng đáp ứng.

“Cả nhà bọn họ đều là đồ vô dụng, hiện tại chú ba ở nước ngoài, ông cụ Trịnh càng không có khả năng để cho nhà họ Trịnh rơi vào tay bọn họ, tóm lại tất cả chờ nắm được vốn đầu tư trong tay rồi hãng nói, mấy ngày này, để cho bọn chúng phách lối một chút.” Trịnh Tùng sắc mặt lạnh như băng, ông ta không phải là dạng người khoanh tay chờ chết, đã bắt đầu nghĩ biện pháp rồi.

Ngày hôm sau, dưới lầu Công ty Đầu tư Bùi thị.

Bùi Nguyên Minh vừa sáng sớm đã đặc biệt đi mua một chiếc xe đạp điện

để đến công ty, không còn cách nào khác, hôm nay Trịnh Mạn Nhi muốn đến công ty bàn chút việc, nếu mà lái chiếc Porsche đến có mà bị lộ chuyện mất.

Vừa đem xe dừng lại chỗ đỗ xe dành riêng cho tổng giám đốc, phía sau liến chuyền đến một giọng nói quen thuộc, quát: “Này, người đang lái xe đạp điện kia, anh có bệnh à? Không nhìn thấy đây là chỗ đỗ xe chuyên dụng của tổng giám đốc à? Mau cút chỗ khác!”

Lúc này vẻ mặt Tôn Hạo Dương cực kỳ bực bội, hôm qua sau khi biết được chức vụ của mình bị giáng xuống làm bảo vệ, anh ta mất ngủ cả đêm, chẳng qua hôm nay vẫn phải cắn răng tới báo cáo.

Không còn cách nào khác, Công ty Đầu tư Bùi thị anh ta không dám đắc tội, người ta muốn anh ta làm bảo vệ, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm bảo vệ, nếu không thì, tiền về ước chính là muốn cái mạng già của anh, bây giờ ngay cả xe anh ta cũng mang đi cọc rồi, nhưng không đền nổi.

Buổi sáng chỉ huy chuyện đỗ xe, khiến cho người luôn tâm cao khí lạnh như Tôn Hạo Dương muốn hộc cả máu rồi, lúc này nhìn thấy một chiếc xe đạp điện để ở chỗ đỗ xe dành riêng cho tổng giám đốc, máu nóng trong người anh ta sôi lên sùng sục.

Anh ta đã nhịn cả một ngày, chính là muốn đợi tổng giám đốc đến, xem xem có cơ hội đảo ngược cục diện hay không, thế mà anh ta chỉ đợi được một chiếc xe đạp điện tới?

Bùi Nguyên Minh xoay người, lúc này nhìn thấy bộ mặt tức giận của Tôn Hạo Dương, anh quan sát từ trên xuống dưới vài lần, mới cười nói: “Thì ra là cậu bạn lớp trưởng đấy à, không phải nói cậu ở Công ty Đầu tư Bùi thị thăng chức à? Thì ra là ở đây làm bảo vệ thôi hả?”

Lúc này Tôn Hạo Dương tuyệt đối không nghĩ tới chuyện gặp được Bùi Nguyên Minh, nhìn thấy người đỗ xe đạp điện thế mà lại là Bùi Nguyên Minh, anh ta tức tới nỗi muốn phun một búng máu ra ngoài.

Vất vả lắm mới khống chế được, anh ta liền tung lời mắng chửi: “Bùi Nguyên Minh, cậu có biết đây là đâu không? Đây là nơi mà tên ở rể như cậu nên tới à?”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, nói: “Tôi cũng đi làm ở đây.”

Đầu Tôn Hạo Dương “Ôm” một cái, tên phế vật Bùi Nguyên Minh này cũng đi làm ở Công ty Đầu tư Bùi thị ư? Hơn nữa anh ta bây giờ làm bảo vệ ở đây, há chẳng phải có nghĩa là ngày nào cũng phải gặp cậu ta à…