Chương 59

Lời này nói ra, đám người nhà họ Trịnh đều là chán nản, đặc biệt là ông cụ Trịnh sắc mặt cũng khó coi, nhưng giờ phút này cũng không dám nói gì.

Bởi vì sau lưng Công ty Đầu tư Bùi thị chính là nhà họ Bùi có thế lực đứng

đầu Đà Nẵng, một dòng tộc như thế, muốn khiến cho một dòng tộc đứng thứ hai phá sản chẳng qua chỉ là chuyện như trở lòng bàn tay.

“Thư ký Vân, tôi biết tôi như vậy là rất không biết xấu hổ, nhưng mà xin cô khoan hãy cúp máy.” Trịnh Tuyết Dương lúc này cũng có điểm hốt hoảng, thư ký Vân vẻ mặt ôn hòa ngày đầu gặp mặt thật quá đáng sợ rồi!

“Tôi muốn hỏi, rõ ràng là ngày hôm qua chúng ta đã ký hợp đồng rồi, tại sao quý công ty lại nổi trận lôi đình, chẳng những hủy bỏ hợp đồng giữa đôi bên, thậm chí còn muốn để cho nhà họ Trịnh chúng tôi phá sản..” Nói xong hai chữ cuối cùng, sắc mặt của tất cả người nhà họ Trịnh từng người một đều trở nên tái nhợt.

Nếu như nhà họ Trịnh phá sản, cả đám bọn họ, hai bàn tay trắng cái gì cũng đều không có.

“Mấy người…” Hạ Vân cơ hồ chần chừ một chút mới thở dài nói: “Nói thật với mấy người vậy, vốn dĩ Tổng giám đốc đối với hạng mục của nhà họ Trịnh mấy người vẫn có mấy phần hứng thú, cho nên hôm qua mới trực tiếp cùng mấy người ký hợp đồng…”

“Nhưng vấn đề là mấy người, nhà họ Trịnh mấy người thật quá đáng! Thay đổi người phụ trách tạm thời cũng không cần nói trước với chúng tôi một câu sao? Sau đó tên phụ trách được đổi kia là đã làm gì? Lại đi trêu ghẹo bạn gái của Tổng giám đốc… Người nhà họ Trịnh mấy người… đáng đời!”

Nói xong hai chữ cuối cùng, Hạ Vân đã cương quyết cúp điện thoại.

Đối diện với điện thoại, trong phòng tập gym, Hạ Vân mặc bộ đồ thể thao bó sát người, lộ ra đường cong cơ thể tuyệt đẹp khẽ vươn ra đầu lưỡi đáng yêu, truyện Tổng giám đốc phân khó chơi quá đã, lần sau có công việc như thế này nữa, tôi vẫn muốn nha tổng giám đốc ơi!

Nhà họ Trịnh.

Một đám người nhà họ Trịnh trố mắt nhìn nhau, một lúc sau không biết có bao nhiêu tầm mắt rơi xuống người Trịnh Chí Dụng, lúc này tất cả chân tướng đã được rõ.

Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, trực tiếp lui về một góc, chuyện xảy ra sau đó không liên quan tới anh nữa, người nhà họ Trịnh chỉ cần không ngu dốt, cũng biết phải nên làm như thế nào.

“Bốp…”

Ông cụ Trịnh bước ra đi tới trước mặt Trịnh Chí Dụng, sau đó giáng xuống một bạt tai, đã bỏ qua cho Trịnh Chí Dụng hết lần này tới lần khác rồi, giờ phút này anh ta đang che mặt, không dám nói một lời.

“Đồ vô dụng, mày làm ông quá thất vọng rồi! Uổng công ông một mực

đào tạo mày trở thành người thừa kế, kết quả, mày, mày, mày…” Ông cụ Trịnh giận đến không ngừng run rẩy. “Ông nội, con cũng không muốn, con không phải cũng chỉ là cùng cô gái ở quầy lễ tân đó nói mấy câu thôi thôi sao? Ai biết được cô ta là người phụ nữ

của Tổng giám đốc chứ!” Trịnh Chí Dụng giờ phút này là hối hận đến ruột cũng biến thành màu đen rồi.

“Không được, chuyện này phải đi giải quyết, vẫn còn có đường sống, chúng ta phải đổi từ bị động thành chủ động!” Ông cụ Trịnh sắc mặt thay đổi mấy lần, một lát sau bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Tuyết Dương cười một tiếng, nói: “Tuyết Dương, thư ký Hạ Vân đó vừa nãy đối với con thái độ còn có thể, hay là, ngày mai con đến Công ty Đầu tư Bùi thị cầu xin tình hình thế nào?”

“Không được!”

Trịnh Tuyết Dương còn chưa mở miệng, một âm thanh khác lại vang lên.

Mọi người đều quay đầu nhìn một cái, trên mặt đều là một vẻ xúi quẩy! Cái tên sao chổi này sao lại tới nữa rồi! Chỗ này có cửa cho một tên đến ở rể nói chuyện sao?

“Bùi Nguyên Minh, chuyện này có liên quan tới cậu sao? Một mình dọn đến ở rể, đồ thứ ăn hại mà!” Có người mắng.

“Đừng tưởng rằng đi nơi nào đó tìm ra một cái video chứng cứ thì sau này có thể lớn tiếng nói chuyện ở đây, nhà họ Trịnh chúng tôi còn chưa tới phiên một oắt con vô dụng nói chuyện đâu!”

“Đúng vậy, ông nội đang nói chuyện với Tuyết Dương, có liên quan gì tới cậu!”

“Làm sao lại không liên quan? Tuyết Dương là vợ tôi, cô ấy khi nãy mới vừa bị chịu oan ức, cả nhà không có cho cô ấy một câu công bằng thì thôi đi, còn lập tức muốn để cho cô ấy ép bụng cầu toàn đi đến cửa cầu xin ân tình, trên đời này làm gì có đạo lý nào như vậy?” Bùi Nguyên Minh nói.

“Bà xã?”

Nghe được lời của Bùi Nguyên Minh, rất nhiều người nhà họ Trịnh đều bật cười.

“Bùi Nguyên Minh, cậu còn có biết lòng tự tôn là gì không? Đã ăn bám mà còn bày đặt muốn ra vẻ chủ nhân hay sao, cậu thật sự nghĩ rằng ở đây có chỗ cho cậu xen mồm vào sao?” Trịnh Tùng đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh.

Bởi vì Bùi Nguyên Minh mà con trai bảo bối của ông ta đã bị mất mặt trước mặt nhiều người như thế, lúc này ông ta đã hận chết Bùi Nguyên Minh rồi.

“Cậu nói chuyện thay cho Tuyết Dương, nó đồng ý chưa hả? Cho dù nó có đồng ý đi chăng nữa thì bố mẹ vợ cậu còn chưa mở miệng, cậu có tư cách gì để mở mồm chứ? Cái thứ không biết trên dưới này, cút đi!” Khuôn mặt của Trịnh Tùng tràn ngập sự trào phúng nhìn Bùi Nguyên Minh.