Chương 52

Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh đang xếp hàng mua trà sữa, đột nhiên điện thoại trong túi quần reo lên, là số của Hạ Vân…

Bùi Nguyên Minh bắt máy, giọng của Hạ Vân truyền đến: “”Tổng giám đốc, đoạn video Trịnh Chí Dụng bị đuổi ra khỏi cửa hôm nay đã được đăng tải lên mạng, hiện tại đã có nhiều bình luận chất vấn chúng ta vì cái gì mà cậy thế đuổi người ta ra ngoài! Anh có cần tôi chuẩn bị buổi họp báo để giải thích không?”

Nguyên Minh nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Trước phòng họp có camera giám sát gì không? Chỉ cần cắt ra đoạn liên quan đến nữ đồng nghiệp chúng ta rồi tìm người đăng lên mạng là được rồi.”

“Vâng!” Hạ Vân nghe xong hai mắt sáng lên, tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, chuyện lớn như vậy chỉ cần hai câu liền có thể giải quyết được, cô ta làm sao nghĩ mãi không tới phương án ấy.

Không đợi Hạ Vân khen ngợi lấy lòng, Nguyên Minh đã cúp điện thoại, cầm trà sữa chuẩn bị trở về.

Vừa qua tới bên đường, Nguyên Minh nghe thấy tiếng xe phanh gấp, một chiếc Audi A4 đột nhiên dừng lại sau lưng anh, mơ hồ nghe thấy trong xe có tiếng chửi rủa.

Ngay sau đó, một người phụ nữ trang điểm đậm, trên người toàn là mùi nước hoa rẻ tiền cách tầm hơn mười mét vẫn ngửi thấy bước đến, chỉ thẳng mặt Nguyên Minh mà chửi rùa: “Đường này thuộc về nhà mày à? Không có mắt sao? Hay là muốn giả vờ bị xe đυ.ng rồi ăn vạ. Để tao nói cho mày biết, muốn ăn vạ thì khôn hồn tránh ra chỗ khác, bà đây một xu cũng không cho.”

Nguyên Minh nhíu mày, hiện tại nóng lòng muốn quay trở về nhà, không thèm để ý đến cô ta, xoay người rời đi.

“A, đây không phải bạn học Bùi Nguyên Minh đây sao, không phải đang làm nhân viên pha chế sao. Sao không tiếp tục làm, lại đi ra đây ăn vạ thế kia?”

Đúng lúc này, một giọng nói không thiện chí vang lên, một người mặc áo sơ mi trắng đẩy cửa bước xuống từ chỗ ghế phụ, nhìn Nguyên Minh, vẻ mặt giễu cợt.

Nguyên Minh cau mày nhìn sang, thì ra là lớp trưởng hồi đại học Tôn Hạo Dương, lúc này anh ta đang khoanh tay đánh giá Nguyên Minh một lượt từ trên xuống, vẻ mặt tràn đầy ghê tởm cùng ghét bỏ.

Người phụ nữ trang điểm đậm kia dựa vào người Tôn Hạo Dương nói: “Anh Hạo Dương, anh biết tên này à? Là bạn học của anh sao?”

Tôn Hạo Dương cợt nói: “Làm sao có thể không biết anh ta? Đây là bạn học cũ của anh. Vừa gặp lại cậu ta cách đây không lâu. Mà này, bạn học cũ, cậu còn làm bán thời gian việc giao đồ ăn sao?”

Nói xong, Tôn Hạo Dương cười to. Nguyên Minh lúc này đang mặc một bộ đồ mua ở vỉa hè, hai ly trà sữa trong tay được đóng gói cẩn thận, trông giống như đang ship đồ mang đi.

Người phụ nữ trang điểm đậm nói: “Hóa ra là một tên giao đồ ăn. Làm em nghĩ anh ta là một tên ăn vạ! Thật đáng sợ.

Anh Hạo Dương, anh ta là dạng bạn học gì vậy, thật đáng xấu hổ! Em nghĩ, anh nên cùng loại rác rười này phân biệt rõ ràng!”

Tôn Hạo Dương cười nói: “Tên này không chỉ là một kẻ vô dụng, sau khi tốt nghiệp đại học liền trở thành con rễ của nhà người ta! Nghe nói mỗi ngày cậu ta đều giặt quần áo, chùi toilet.

Một người đàn ông ăn bám nhà vợ, không làm gì cả. Thực sự vô dung đến không thể nói nổi.

“Đúng vậy, anh Hạo Dương thật giỏi, vừa mới tìm được công việc lương mỗi năm tận tám mươi nghìn đô, còn anh ta chỉ là một thằng ở rể nhà người khác, làm sao có thể hiểu được!” Người phụ nữ trang điểm đậm tỏ ra rất đắc ý, biểu cảm như bắt được con rể quý.

Ngược lại, Nguyên Minh hơi thoáng kinh ngạc nhìn Hạo Dương, xem ra tên này cũng có tiền đồ.

Nhìn theo ánh mắt của Nguyên Minh, Hạo Dương lại nghĩ rằng Nguyên Minh đang ghen tị, anh ta tỏ vẻ khiêm tốn, nói: “Em đừng chọc tức cậu ta như vậy, chẳng qua anh vận khí tốt.

Có anh họ Lý Đông Lưu là giám đốc điều hành của Công ty Đầu tư Bùi thị, anh ấy đã gửi CV của anh cho bộ phận nhân sự, công ty thấy anh ưu tú nên nhận anh vào làm việc, cũng không tính là có tài cán gì.

Nói đến Công ty Đầu tư Bùi thị, vẻ mặt của Tôn Hạo Dương rất tự đắc, dù sao thì người ở thành phố Hải Phòng, ai cũng đều biết Công ty đầu tư của Bùi Thị chính là do nhà họ Bùi thành lập, có hậu thuẫn lớn như vậy, tương lai chắc chắn là vô hạn.

Lần này, Nguyên Minh thật sự ngẩn người, có vẻ như sự tình Lý Đông Lưu bị đuổi ra khỏi công ty tên này vẫn còn chưa biết, vẫn còn tưởng có Lý Đông Lưu ở đằng sau chống lưng cho anh ta sẽ có thể hô mưa gọi gió.

Bên bộ phận nhân sự chắc cũng chưa biết nguyên nhân vì sao Lý Đông Lưu bị đuổi ra ngoài, nếu không thì sao có thể để Tôn Hạo Dương được tuyển dụng.

Nhìn Hạo Dương một cái, Nguyên Minh liền xoay người rời đi, chẳng muốn cùng dạng người này nói chuyện nhảm. Về công ty sẽ tìm cách đuổi trực tiếp cậu ta đi, sao có thể lãng phí tiền bạc cho tên này.

Nhưng mà, khi Nguyên Minh muốn rời đi, Tôn Hạo Dương không muốn để anh rời đi như ý muốn, ngược lại còn bước nhanh tới trước mặt anh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyên Minh. “Còn có việc gì sao?” Nguyên Minh thản nhiên hỏi.

“Cậu sẽ không quên chuyện mấy ngày trước chúng ta ở trước các bạn học so tài đâu nhỉ.” Nói đến sự tình này, Tôn Hạo Dương tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Lần đó trước mặt Tống Kiều Linh, Tôn Hạo Dương bị Nguyên Minh làm cho mất mặt, về sau muốn thêm bạn bè zalo cũng không được nữa. Anh ta đem tất cả nợ nần này đều đổ lên đầu Nguyên Minh.

Nguyên Minh khẽ cau mày nói: “Tôn Hạo Dương, tôi nể tình cậu là bạn học cũ của tôi, tôi đã miễn hóa đơn ngày hôm đó cho cậu, cậu còn muốn gì nữa?”

“Miễn phí?” Tôn Hạo Dương cười lạnh, lớn tiếng nói: “Nguyên Minh, cậu không có tài cán gì nhưng khả năng khoe khoang làm màu cũng không nhỏ, toàn bộ Hải Phòng này, ai mà không biết cậu đang ở rể nhà người ta, là đồ bỏ đi, cậu còn cho là miễn phí? Đi hỏi người khác, ai mà tin lời cậu? Miễn phí? Tôi nhổ vào!

Sau đó, Tôn Hạo Dương kể về sự tình với bạn học, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối không ít.