Chương 3865: Ngài đây không phải đang làm khó sao?

" Một trăm triệu, là giá cả ngày hôm qua."

"Một tỷ, là giá hôm nay."

"Tập Phúc Đường này, là Hoàng Phổ chúng ta một mạch chín đời đơn truyền, ta muốn bán bao nhiêu tiền, thì bán bấy nhiêu tiền."

"Cái gọi là thẩm định bất động sản của ngươi, không có ý nghĩa gì đối với ta."

"Đương nhiên, nếu không muốn bỏ tiền, cũng không có vấn đề gì."

"Chỉ cần có thể giải cứu cháu gái của ta, ta có thể đem nơi này đưa tặng miễn phí."

Hoàng Phổ Phong lạnh lùng mở miệng, ra hiệu cho bác gái nhiệt tình đi tới, hỏi bà ta muốn làm gì.

Bác gái nhiệt tình, bắt đầu mô tả cơn ác mộng gần đây của mình mỗi đêm, mấu chốt nhất chính là, ban ngày bà ta cũng cảm giác được sự khó thở, hô hấp không thoải mái.

Nghe bác gái miêu tả, Hoàng Phổ Phong lấy la bàn ra và đi vòng quanh, nhưng ông ta không ngừng cau mày.

Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Hoàng Phổ Phong đối với mình, Tạ Mộng Dao lúc này cũng tức giận.

Nàng thanh âm có chút lạnh lẽo, chậm rãi nói: " Hoàng Phổ đại sư, tôn nữ bảo bối của ngài, cũng không phải nhiễm bệnh, mà là trúng tà. Ngài nên biết rõ chuyện này hơn ta."

" Ngài đã cầu không biết bao nhiêu danh y, hỏi không biết bao nhiêu đồng nghiệp, nhưng không ai có thể cứu cháu gái của ngài."

"Hiện tại lại muốn Bùi Nguyên Minh giải cứu cháu gái của ngài?"

" Ngài đây không phải đang làm khó sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Phổ Phong chợt tối sầm lại, sau đó lạnh lùng nói: "Thôi, đừng nói nhảm, hoặc là đưa tiền, hoặc là cứu người!"

"Không làm được thì tránh ra!"

"Có quá nhiều người muốn chỗ của ta. Thêm một người các ngươi, không phải là nhiều, thiếu một người các ngươi, cũng chả ít đi!"

"Không muốn làm ăn thì biến ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến công việc của ta!"

Nghe được lời nói Hoàng Phổ Phong không khách khí, Tạ Mộng Dao tức giận đến sắc mặt xinh đẹp hơi đổi, nhịn không được nói: "Ngươi ——"

"Mộng Dao, đừng tức giận ——"

Bùi Nguyên Minh đứng ở phía sau chợt mỉm cười liếc nhìn Hoàng Phổ Phong, trong mắt mang theo ý tứ hàm xúc.

"Hoàng Phổ lão tiên sinh đột nhiên tăng giá, không phải là làm cho cô khó xử, mà là không có lòng tin với tôi!"

"Xét cho cùng, Tập Phúc Đường là Hoàng Phổ truyền thừa chín đời, giờ bán cho tôi, một tiểu tử trên môi không một cọng rấu, Hoàng Phổ đại sư, không thể vượt qua rào cản trong lòng!"

" Ông ấy sợ tôi là giang hồ phiến tử, lợi dụng danh nghĩa Tập Phúc Đường hãm hại lừa gạt bá tánh!"

"Cho nên ông ấy dùng một tỷ dọa tôi sợ."

"Có thể xuất ra một tỷ, nghĩa là tôi không thiếu tiền, sẽ không lừa gạt mọi người, ông ấy mới yên tâm."

" Nếu như tôi không bỏ ra nổi một tỷ, mà có thể cứu được cháu gái của ông ấy, vậy tức là tôi giỏi phong thủy, ông ấy cũng không cần lo lắng tôi, mượn danh nghĩa Tập Phúc Đường, tùy ý làm bậy."

" Nói ngắn gọn, đây là nỗi khổ tâm của Hoàng Phổ đại sư, chúng ta nên hiểu rõ ràng."

"Xét cho cùng, một người như đại sư Hoàng Phổ, trong lòng có ranh giới cuối cùng của mình, ông ấy sẽ không vì tiền, mà ranh giới cuối cùng đều không cần."

Bùi Nguyên Minh nói xong, mỉm cười nhìn Hoàng Phổ Phong.

Hơn chục khách hàng đến xem Phong Thủy, giờ phút này nghe vậy, cũng đều là từng người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hèn gì đại sư Hoàng Phổ, người dễ gần ngày thường, bỗng nhiên trở thành người khác, hóa ra là có lý do như vậy!

Tạ Mộng Dao nghe xong cũng khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười.

Hiển nhiên, nàng cũng nguyện ý tin tưởng vào nhân phẩm của Hoàng Phổ Phong.

" Tiểu tử, đọc trộm lòng người là bản lãnh của ngươi, nhưng vấn đề là, Phong Thủy tướng thuật, dựa vào không phải công phu ngoài miệng, mà là công phu thực sự."

" Nếu như ngươi chỉ biết hãm hại lừa gạt, như vậy đừng nói là giúp người, cứu người, ngươi sơ ý một chút, mạng của mình cũng sẽ ném đi."

Hoàng Phổ Phong vẻ mặt lạnh lùng.

"Vậy ta đề nghị ngươi tránh ra, đừng cản trở ta làm ăn."

Trong khi nói chuyện, ông ta đặt chiếc la bàn trên tay xuống, chuẩn bị lấy ra một tờ giấy đỏ để viết câu phù chú.

" Nếu như tôi không đoán sai..."

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

"Ngài phán đoán rằng, bác gái này tâm thần bị tổn thương bởi cơn gió tà, vì vậy, ngài định cho bà ấy một tấm an thần phù, cho bà ấy trở về hóa thủy uống vào ..."

Hoàng Phổ Phong vừa mới cầm bút chu sa liền có chút dừng lại, nhìn Bùi Nguyên Minh khó có thể tin.

Rõ ràng là ông ta không ngờ, tiểu tử này có thể nhìn chính xác đến vậy mà không cần cầm theo la bàn.

Ông gõ nhẹ ngón tay phải trên mặt bàn, thản nhiên nói: "Có chút năng lực, trách không được dám muốn Tập Phúc Đường của ta, chỉ tiếc, trong mắt của ta, loại khả năng này còn chưa đủ..."

Nghe được lời nói của Hoàng Phổ Phong, Tạ Mộng Dao có chút hứng thú nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.