Chương 3851: Không hối hận chứ?

"Xuống tay với ta?"

"Ngươi chắc chắn chưa?"

Không đợi Tạ Mộng Dao lên tiếng, vẻ mặt của Trương Bảo Nhi đã dữ tợn nói: "Đúng vậy, ngươi hẳn là người của Khô lâu bang, lợi dụng nhân mạng đến diễn kịch!"

"Mục đích của ngươi là muốn tiếp cận Tạ Mộng Dao, sau đó làm ra chuyện không thể nói ra!"

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể lừa gạt người khác, nhưng là tuyệt đối không thể gạt được ta!"

Bùi Nguyên Minh khẽ liếc nhìn đồng phục của cô, nói: "Bằng chứng đâu?"

"Không có bằng chứng, cũng không cần chứng cứ!" Trương Bảo Nhi trông đầy kiêu kỳ.

"Đừng nói là ngươi không thực sự cứu người!"

"Cho dù ngươi thật sự cứu người! Nhưng Mộng Dao thân phận vô cùng tôn quý!"

"Trong lúc thật giả khó phân, để đảm bảo an toàn cho cô ấy, ta chỉ có thể gϊếŧ ngươi!"

" Thà gϊếŧ lầm một vạn, không thể bỏ qua một người!"

Nhìn Trương Bảo Nhi đằng đằng sát khí, Bùi Nguyên Minh cười nói: "Ngươi chắc chắn muốn gϊếŧ ta?"

"Không hối hận chứ?"

Trương Bảo Nhi cười lạnh nói: "Ta không thể không thừa nhận, dưới tình huống như vậy, ngươi còn có thể giữ vững tỉnh táo, ngươi xác thực có chút bản lĩnh, có chút đạo hạnh!"

"Thật đáng tiếc, đáng chết vẫn là phải chết!"

" Ngươi liền cam chịu số phận đi!"

Nói đến đây, Trương Bảo Nhi khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt ngạo mạn.

Khuôn mặt xinh xắn của Tạ Mộng Dao có chút phát lạnh, nói: " Biểu muội, chuyện của ta, không tới phiên ngươi đến làm chủ cho ta!"

"Bùi Nguyên Minh đã cứu ta, ngươi không thể động đến anh ấy!"

" Ngậm miệng!"

Trương Bảo Nhi một mặt cường thế.

"Tuy rằng tỷ là Tạ Môn Kim Lăng đại tiểu thư, nhưng ta là em họ của tỷ!"

"Mẹ tỷ cầu ta bảo vệ tốt cho tỷ!"

"Cho nên ta có bổn phận, giúp tỷ xác định những kẻ tới gần tỷ, sau đó có động cơ thầm kín!"

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Ngươi có chắc chắn, muốn gài lên cho ta cái tội danh này, sau đó đắc tội với ta sao?"

" Đắc tội ngươi?"

Một người đàn ông chế nhạo.

" Tiểu tử, ngươi cho rằng, ngươi tính là cái rễ hành nào!"

" Đắc tội ngươi thì sao? Ngươi còn có thể..."

Thanh âm của hắn đột nhiên ngừng lại! Bởi vì không biết từ lúc nào trong tay Bùi Nguyên Minh đã có thêm một chút.

Nòng súng trực tiếp đập vào trán người đàn ông! Sau đó từ từ mở ra khóa an toàn.

“Crac~~~”

Nghe được âm thanh này toàn trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh! Không ai nghĩ tới Bùi Nguyên Minh lại dám chủ động ra tay.

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đệp của Trương Bảo Nhi tràn đầy lạnh lẽo, cô hơi nheo mắt lại… Nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, khóe miệng hiện lên một tia lạnh lẽo.

Và người đàn ông lúc này nổi giận gầm lên một tiếng: “Tiểu tử! Mày dám dùng súng nện vào trán tao, mày đang tìm đường chết…”

"bốp -"

Bùi Nguyên Minh không nói nhảm, mà là một chân đá ra, trực tiếp đá tên này văng lên không trung, lúc tiếp đất, thì hoàn toàn ngất đi.

Sự sát phạt quả đoán của Bùi Nguyên Minh, khiến tâm trí của tất cả mọi người có mặt tê dại, lạnh buốt sống lưng.

Rốt cuộc, Bùi Nguyên Minh không chỉ thân thủ tốt mà thôi, còn đủ quyết đoán.

Trương Bảo Nhi lúc này hét lên một tiếng: " Vương bát đản, ngươi là ai!"

Bùi Nguyên Minh lười biếng phản ứng lại, mà xoay người hướng khẩu súng trong tay, bóp cò ngay lập tức.

"bùm -"

Tiếng súng và tiếng la hét xen lẫn chồng chất, ngay sau đó, đám thủ hạ vây quanh Bùi Nguyên Minh, toàn bộ đều bóp chặt lấy đùi xụi lơ trên mặt đất.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, nháy mắt liền giải quyết bảy tám người, ngay cả đám người Tạ Tam, cũng lần nữa biến sắc mặt.

Hiển nhiên, bọn họ không ngờ, Bùi Nguyên Minh lại ra tay như vậy.

Còn Trương Bảo Nhi càng tức giận: "Ngươi dám động người của ta, chính là tìm cái chết!"

Không thèm trả lời, Bùi Nguyên Minh chỉ là một bước phóng ra, nháy mắt sau đó, khi Trương Bảo Nhi còn chưa kịp phản ứng, nòng súng đã trực tiếp ở lên trán cô ta.

Bùi Nguyên Minh tay phải chạm cò súng, nhẹ giọng nói: " Đối phó ta sao?"

" Ngươi xác định có tư cách này, có bản lãnh này sao?"

Tạ Tam tiểu tâm dực dực nói: "Bùi Thiếu, hạ thủ lưu tình!"

"Vị này thân là ngoại thích(bà con bên ngoại)Tạ Môn Kim Lăng, thân phận khá cao..."

Trương Bảo Nhi cũng là cười lạnh liên tục: "Không sai, ta là người Tạ Môn Kim Lăng, em họ Tạ Mộng Dao, ngươi dám động tới ta, ngươi biết, phía sau ta là ai sao?"

"bùm -"