Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3850: Là ân nhân cứu mạng của tỷ sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bùi Nguyên Minh hơi đỏ mặt, ho khan một tiếng nói: "Cô đây là không theo thói quen như mọi người rồi!"

"Bình thường, không phải đều nói, kiếp sau bọn họ sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp tôi sao?"

Tạ Mộng Dao ậm ừ: "Đó là đối với một đại hiệp xấu trai. Đương nhiên, đối với một đại hiệp có vẻ ngoài khôi ngô, thanh tú như anh, đương nhiên là muốn lấy thân báo đáp."

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Vậy tôi chỉ có thể nói cho cô biết, là một cô nương, thì tuyệt đối không được phép."

" Chúng ta người trong giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, là bổn phận đương nhiên."

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, lông mày liễu của Tạ Mộng Dao dựng lên: "Ý của anh là, anh chê tôi trông thật xấu xí, đúng không?"

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: "Cô cũng có thể hiểu thành, tôi là người rất đứng đắn!"

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Tạ Mộng Dao tức giận đến mức muốn một hơi cắn nát hàm răng.

Những người theo đuổi lão nương, có thể xếp hàng dài từ Kim Lăng đến Yến Kinh.

Kết quả là gã khốn kiếp họ Bùi này, thế mà ghét bỏ lão nương sao?

Thấy tầm mắt của Tạ Tam trở nên kỳ quái, Bùi Nguyên Minh ho khan một tiếng: "Mộng Dao, đừng nói nhảm nữa."

"Gọi người đến dọn dẹp và xử lý hiện trường đi."

Anh không hoàn toàn gϊếŧ sạch đám khô lâu bang, chính là muốn có được đầy đủ khẩu cung.

Nếu những tên này, thực sự có quan hệ với Trường Sinh Điện, nói không chừng, có thể tra được một chút chuyện mình cần.

Tạ Mộng Dao nghe vậy nhìn điện thoại di động, nói: "Tín hiệu bị mất sóng, bất quá, chúng ta vẫn là đi ra ngoài trước đi."

Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, không có nói nhiều.

"Woo-"

Đúng lúc này, trên đường núi xuất hiện thêm một ít xe Toyota.

Toàn màu xanh lá cây, trông rất chói mắt.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc đồng phục màu đen, đi ra cùng một số nam nữ mặc đồng phục màu đen.

Người phụ nữ dẫn đầu rất xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa phía sau, bộ quần áo bó sát tôn lên toàn bộ dáng người của cô ấy một cách tinh tế.

Điều quan trọng nhất là, đôi chân thon dài miên man trắng nõn của cô nàng, mười phần hấp dẫn, nói không nên lời.

Và khi cô ấy bước đi, cũng mang một vẻ kiêu ngạo khó tả, và trông rất kiêu ngạo.

Tạ Mộng Dao thấp giọng giải thích, người này là em họ Tạ Môn của cô, Trương Bảo Nhi.

"Mộng Dao, tỷ không sao chứ?"

"Sao đột nhiên đt mất liên lạc như vậy?"

Trương Bảo Nhi lúc này cùng những người xung quanh vội vàng chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

"Anh họ, em không sao."

Tạ Mộng Dao vẻ mặt bình tĩnh.

"Một nhóm người từ Khô lâu bang đã phục kích chúng ta ở đây. Vài vệ sĩ của ta đã chết trong trận chiến, còn quản gia thì bị thương nặng."

Tạ Tam cũng gật đầu nói: "Bảo bối nhi, đám người Khô lâu bang này rất mạnh, không chỉ có nhiều súng ống, mà đều là uy lực rất lớn. Nên phế khỏi Võ Học thánh địa..."

"Khô lâu bang?" Trương Bảo Nhi lộ vẻ ngạc nhiên.

"Bọn hắn! Tại sao lại tới Kim Lăng gϊếŧ Mộng Dao?"

Tạ Tam cau mày nói: "Ta không biết, nhưng là kỳ quái. Chúng ta đi trên đường, đã ngụy trang rất nhiều."

"Những tên Khô lâu bang này, thực sự đã biết chính xác tuyến đường, và đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Xem ra, trong môn bộ Tạ Môn Kim Lăng chúng ta, có nội ứng!"

Nghe thấy hai chữ "Nội ứng" đôi mắt Trương Bảo Nhi khẽ híp một cái, sau đó thần sắc khôi phục lạnh lẽo.

Tạ Mộng Dao nhìn Bùi Nguyên Minh cười: " Hôm nay là chúng ta chủ quan!"

"Thật may là tiểu Ân công của ta, đã cứu ta."

"Tiểu Ân công?" Trương Bảo Nhi tỏ vẻ kinh ngạc, không rõ là ý gì.

Tạ Mộng Dao chỉ vào Bùi Nguyên Minh, nói: " Ầy, chính là anh ấy, Bùi Nguyên Minh!"

"Lần trước trên máy bay, cũng là anh ấy cũng đã cứu ta."

"Nói đến, anh ấy đã cứu ta hai lần."

"Hai lần?"

Nghe vậy, Trương Bảo Nhi ánh mắt rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh, có chút cổ quái.

"Người này hai lần cứu tỷ?"

" Là ân nhân cứu mạng của tỷ sao?"

Tạ Mộng Dao cười nói: "Đúng vậy, ta còn chuẩn bị lấy thân báo đáp!"

"Nhưng người ta không muốn, thật đáng tiếc!"

Trương Bảo Nhi nghe xong, sắc mặt hơi lạnh, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh nói: " Người tới, đem hắn chơi chết cho ta!"

"Nếu ngươi dám chống lại, liền gϊếŧ ngay tại chỗ!"

Tạ Mộng Dao biến sắc, thấp giọng nói: "Biểu muội, ngươi là có ý gì?"

Trương Bảo Nhi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cười lạnh một tiếng nói: "Tuổi còn trẻ, lại có thể đánh gϊếŧ một vị cấp bậc binh vương, mà lại là binh vương đến từ thánh địa Võ Học!"

" Bọn hắn, khẳng định là một bọn!"

"Lên!"

Theo mệnh lệnh của nàng, một đám thủ hạ lấy súng ra, tất cả đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên, một lời không hợp liền phải động thủ.

Bùi Nguyên Minh cất điện thoại di động đi, nhìn thoáng qua Trương Bảo Nhi, nhẹ giọng nói: " Gϊếŧ chết bất luận tội?"
« Chương TrướcChương Tiếp »