Chương 3847: Kết quả đây sao?

Xuốt quá trình lao xuống, anh đều điểm mũi chân vào những hòn đá nhô ra, rồi tận dụng đà để lao về phía hòn đá nhô ra khác.

Vài viên đá nhô ra đầu tiên, diễn ra rất thuận lợi.

Chỉ là khi lao xuống xuống gần nửa đường, ngón chân Bùi Nguyên Minh vừa rơi xuống trên một tảng đá nhô ra, liền nghe thấy tảng đá "Drac" một tiếng đứt gãy cực lớn, hướng về phía dưới rơi xuống.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, chẳng qua giờ phút này, thân hình cũng chỉ có thể thuận thế rơi xuống.

Chiều cao chục mét, đã vượt qua giới hạn mà cơ thể con người có thể chịu đựng.

Nhưng xét về thực lực của Bùi Nguyên Minh, cần phải có cơ hội vào thời điểm tiếp đất.

Tảng đá đang rơi xuống cách năm mét, Bùi Nguyên Minh lăng không, thân hình lao theo tảng đá.

Lúc này, trên con đường ngay sườn núi, một đám cao thủ mặc đồ đen, có hình xăm đầu lâu trên ngực đang cầm súng và cung nỏ, đang vây quanh một chiếc Toyota.

Nghe thấy tiếng gió rít trên đầu, những người mặc đồ đen này đều vô thức ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy tảng đá lớn đang rơi xuống, một đám người áo đen, sợ tới mức tiểu bằng c̠úc̠ Ꮒσα, cả người đều lăn lộn chạy đi.

"Bộp!"

Lúc này, Bùi Nguyên Minh xuất hiện, anh vừa vặn đạp lên lưng một tên áo đen.

"bùm -"

Tên mặc đồ đen vô cùng thê thảm nện mạnh xuống đất, một hơi lão huyết phun ra, cả người chật vật đến cực hạn.

Khu vực xung quanh bụi đất tung bay, những tên đang vây công Toyota từng tên đều là đầu bù tóc rối, sau đó ho sặc sụa rồi lùi lại.

Và tên nam tử bị đập xuống đất, giờ phút này thật vất vả mới tỉnh táo lại, nhưng làm thế nào đều không thể đứng dậy được.

Hắn ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt bi phẫn và tức giận: "Vương ... Vương bát đản..."

Hắn là Phó bang chủ Khô lâu bang đại danh đỉnh đỉnh, trên giang hồ đồn đại, tên của hắn, có thể ngăn tiếng trẻ con khóc đêm.

Mấu chốt nhất chính là, hắn vẫn là một đời binh vương, ngưu bức độc đoán.

Nhưng hôm nay, khi mang lâu la đi thực hiện nhiệm vụ, xém chút bị thiên lôi đạp gϊếŧ chết.

Tuy không chết ngay tại chỗ, nhưng hắn ta, đã hoàn toàn bị phế bỏ, nửa đời sau không chết cũng phải tê liệt, cho nên hắn bi phẫn đến nổi muốn khóc thét lên.

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này cũng không nói nên lời.

Ta không muốn đâu nhé, thề!

Ta chỉ mượn lưng ngươi để tiếp đất, ai biết ngươi giờ thành như thế này?

Sau đó, hắn liếc nhìn người đàn ông trung niên phía dưới, chân thành nói: "Cảm ơn lão Thiết!"

"Cậu của cậu..."

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Phó bang chủ của Khô lâu bang gần như tức giận chết mất.

Bùi Nguyên Minh không thèm để ý đến hắn, thoáng thấy hình xăm Khô Lâu Hoa trên quần áo, Bùi Nguyên Minh lại giậm chân trên mặt, sau đó vỗ tay đáp xuống đất, sau đó nhìn xung quanh. .

Nơi này lộn xộn, và nhiều người đã ngã xuống đất.

Xung quanh cũng có dấu vết của súng nổ, và rõ ràng một cuộc giao tranh ác liệt đã diễn ra ở đây.

Một đoàn xe có bốn hoặc năm chiếc, giờ phút này trước, sau, trong xe đều dính đầy máu, thân xe cũng che kín vết đạn.

Trên giữa nóc chiếc xe Toyota, một ông già mặc áo choàng xám đang quỳ gối, trên tay cầm một con đao bị gãy.

Chỉ bất quá, ông ta mặc dù còn toàn thân căng cứng, nhưng rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.

Và bên cạnh ông ta, là một vài ông già cũng mặc áo choàng xám, tất cả đều có vẻ đang hấp hối và có thể chết bất cứ lúc nào.

Ở phía khuất sau chiếc Toyota, Tạ Mộng Dao tựa ở thân xe, khuôn mặt không còn vẻ quyến rũ, chỉ còn vẻ lạnh lùng.

Cô cầm một khẩu súng ngắn trong tay, nắm giữ một tia chủ động sau cùng.

Và bên cạnh cô, có vài người mặc đồ đen của Khô lâu bang ngã trên vũng máu.

Mà giờ khắc này, có năm sáu người mặc đồ đen, với vẻ mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí, giống như tùy thời sẽ lao lên tiêu diệt Tạ Mộng Dao.

Nhưng bởi vì Bùi Nguyên Minh từ trên trời rơi xuống, trực tiếp làm gián đoạn cuộc chém gϊếŧ khốc liệt giữa hai bên.

Tầm mắt đôi bên, trong tiềm thức rơi vào Bùi Nguyên Minh.

Khi Tạ Mộng Dao phát hiện, người xuất hiện là Bùi Nguyên Minh, cô sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái hiếm thấy.

Nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến, mới chỉ có vài lần gặp mặt Bùi Nguyên Minh, lúc này, thế mà lại tới cứu chính mình.

Tay phải của cô khẽ rung lên, và làn da chuyển sang màu xanh lam ban đầu, nháy mắt khôi phục bình thường, cả người nàng như mềm mại vô cùng.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thần sắc cổ quái, Phó bang chủ lúc này đang nằm trên mặt đất, chật vật nghiến răng nghiến lợi: " Vương bát đản, ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của Khô lâu bang chúng ta rồi!"

" Chúng ta muốn đem ngươi băm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro..."

"Ồn ào."

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, một chân lại lần nữa giẫm lên mặt Phó bang chủ.

"Phụt--"

Phó bang chủ một ngụm máu già sắp phun ra, một hơi máu này ngăn ở bên trên cuống họng, lên không được xuống không xong, nháy mắt sau đó mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh...

"Tự nhiên lại phế, kỳ vậy?"

Bùi Nguyên Minh nhìn nam nhân dưới chân với vẻ mặt kỳ quái.

Đánh giá về trang phục và khí chất của người này, thế nào cũng là đại nhân vật bên trong Khô lâu bang!

Kết quả đây sao?