Chương 3790: Vương Nguyên Kiệt

Cảnh tượng này đã khiến một nhóm bạn xấu đều cười ha ha.

Cái gì gọi là nghiền ép?

Đây chính là đang nghiền nát!

Tên nhà quê trước mặt này, phấn đấu tám trăm năm cũng không thể mua được những vật này.

Trước đây, khi Vương Nguyên Kiệt xuất ra thứ gì đó, thường là có thể đem nam nhân dọa đến tè ra quần.

Suy cho cùng, đàn ông có chút kinh nghiệm xã hội sẽ hiểu.

Những người đàn ông sở hữu được những thứ này, không phải là người mà bọn hắn có thể xúc phạm.

Mà cô phục vụ xinh đẹp, lúc này cũng khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.

Chưa kể, những thực khách khác đều hả hê, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Mọi người đều muốn xem xem, người đàn ông có vẻ khốn khổ này, sẽ phản ứng như thế nào tiếp theo.

Bùi Nguyên Minh cắn miếng dưa cải cuối cùng với vẻ mặt lãnh đạm, sau một tiếng ợ, mới không nhanh không chậm rút ra khăn tay, lau sạch lấy khóe miệng.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn mình, Vương Nguyên Kiệt sửng sốt, sau đó vươn tay vỗ vỗ má phải Bùi Nguyên Minh, trên mặt nở nụ cười trêu tức.

" Tiểu tử, nghe không hiểu ta, hay không hiểu ý tứ của ta?"

"Người phụ nữ của ngươi thật xinh đẹp, ta rất ghen tị và ước ao!"

"Khi ta ghen tị và ước ao, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!"

" Ngươi có biết, ngươi bây giờ không lăn đi, sẽ là hậu quả gì sao?"

Lời nói đạm mạc, tràn ngập uy hϊếp, rất độc đoán và rất đáng sợ.

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: "Ngươi đắc tội với nữ nhân của ta, còn tát vào mặt của ta."

"Ngươi có biết hậu quả là gì không?"

" Hậu quả! ?"

Nghe vậy, Vương Nguyên Kiệt mỉm cười, hắn một mặt âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua).

"Ta thực sự muốn biết, hậu quả sẽ như thế nào."

"Chẳng lẽ, ngươi còn dám đánh ta?"

Nói đến đây, một đám bạn xấu đều bật cười ha ha.

Từ trước đến nay, đều chỉ có Vương Nguyên Kiệt uy hϊếp người khác, khi nào có người dám uy hϊếp Vương Nguyên Kiệt?

Có lẽ nào, hôm nay mặt trời đã mọc từ hướng tây.

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Ta là người văn minh, ta cho ngươi một cơ hội."

"Bây giờ, quỳ xuống xin lỗi vợ của ta, ta sẽ quên chuyện đó..."

Nghe được câu nói của Bùi Nguyên Minh, toàn trường không khỏi im lặng.

Mọi người ngơ ngác trợn mắt hốc mồm nhìn Bùi Nguyên Minh, còn có người nhịn không được móc móc lỗ tai, đang hoài nghi mình có phải là nghe lầm không.

Rốt cuộc, lời này từ trong miệng Vương Nguyên Kiệt nói ra, tất cả mọi người, sẽ cảm thấy bình thường vô cùng.

Nhưng nó lại chui ra, từ miệng đồ nhà quê này không biết ở đâu ra.

Bản thân Vương Nguyên Kiệt cũng sửng sốt, một lúc sau mới cười tủm tỉm nói: "Thật là thú vị, đã từ lâu, không có người dám đối mặt với ta kiêu ngạo như vậy."

"Tuy rằng ngươi không phải là người đầu tiên, nhưng nhất định là người thú vị nhất."

" Như vậy đi, ngươi quỳ xuống dập đầu cho ta ba cái, sau đó liền lăn đi chỗ khác chơi."

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: "Đúng vậy, thêm ba cái khấu đầu cũng tốt, quỳ xuống."

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt Vương Nguyên Kiệt càng thêm mỉa mai, tên nhà quê này đến cùng có biết, chính hắn ta đang nói với ai hay không?

"Vương Thiếu, người này không cho ngươi mặt mũi!"

" Thế mà muốn Vương Thiếu dập đầu cho ngươi ba cái? Trừ phi ngươi biến thành ngôi mộ "

"Vương Thiếu, tiểu tử này cứng miệng như vậy, xem ra, ngươi phải cho hắn biết, viết bốn chữ trời cao đất rộng viết thế nào!"

Một đám bạn xấu của hắn đều hô to gọi nhỏ, một vẻ nhìn phách lối không sợ phiền phức.

Vương Nguyên Kiệt nghe được đám người châm chọc, chỉ cảm thấy mình càng thêm mất mặt, hắn híp mắt nhìn xem Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: " Vương bát đản, cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn, ta một bàn tay quạt chết ngươi!"

Giọng nói vừa rơi xuống, hắn một bàn tay vung ra, sẵn sàng làm cho mặt mũi và khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh sưng lên.

Chỉ là, ngay khi cái tát của hắn vừa tung ra, liền thấy Bùi Nguyên Minh trở một bàn tay, phát sau mà đến trước.

"Bốp!"

Dòn giã sắc bén, Vương Nguyên Kiệt trên mặt tê rần, mắt tối sầm lại, cả người đều có chút choáng váng.

Hắn cao quý như vậy, chỉ có hắn có quyền tát người khác, thời điểm nào bị người khác quất một bàn tay rồi?

Không đợi Vương Nguyên Kiệt kịp phản ứng! Bùi Nguyên Minh đã nhắm thẳng vào chai Lafite tám mươi hai tuổi.

Sau đó [bốp] một cái... Chai rượu đập thẳng vào chán của Vương Nguyên Kiệt.

Chai rượu nháy mắt vỡ tung , rượu vương đầy đất còn Vương Nguyên Kiệt thì một thân rượu vang, dầu máu me đầm kìa , chật vật và xấu hổ vô cùng.

"Cái gì?!"

Một đám nữ nhân xinh đẹp nghẹn ngào gào lên, mấy cái hoa phục nam tử bỗng nhiên biến sắc.

Có người dám tát Vương Nguyên Kiệt, sau đó nện đít chai nổ nát đầu hắn sao?

Trịnh Tuyết Dương hơi sửng sốt.

Cô nghĩ không ra Bùi Nguyên Minh không lên tiếng thì thôi, một khi hót lên, sẽ là bom tấn thế này.

Sự phát triển của vấn đề này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.

Trong lòng nàng lại gợn sóng, Bùi Nguyên Minh quả thực vẫn là Bùi Nguyên Minh.

Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh đá Vương Nguyên Kiệt văng lên bàn ăn phía sau với vẻ mặt chán ghét, nháy mắt, tiếng mặt đá cẩm thạch va chạm với mặt đất truyền ra, chén bát lộn xộn.

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng: "Cút!"

Bùi Nguyên Minh một cước này không hề có chút lưu tình, Vương Nguyên Kiệt tiếng kêu thảm thiết, nhào lộn tung tăng trong đống đồ ăn thừa.

Vài người bạn xấu đã bị hắn ta va vào, xô ngã xuống đất, cả đám đều vô cùng chật vật.

Trong quán ăn Kim Lăng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.

Mọi người khó có thể tưởng tượng được cảnh này, tròn mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Mọi người ở đây, đều là người có tầm nhìn xa.

Không nói những thứ khác, Vương Nguyên Kiệt này, trong bộ trang phục trên người, ít nhất phải một triệu một món.

Những người như vậy, không phải đại thiếu thì cũng là thế hệ thứ hai, đều tuyệt đối thuộc vào nhóm hàng đầu.

Người như vậy, tên đầu đất Bùi Nguyên Minh này, nghĩ như thế mà có thể xuất thủ như vậy?

Trịnh Tuyết Dương hơi nhíu mày không nói chuyện, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị tìm người đến giải quyết chuyện này.

" Vương bát đản, ngươi dám đánh ta?"

Vương Nguyên Kiệt lúc này bụm mặt thất tha thất thểu bò lên.

Hắn nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh vẻ mặt dữ tợn cùng oán độc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi chết chắc rồi!"

" Ngươi đã xong đời!"

Đúng lúc này, một ít bạn bè xấu của hắn, cũng lau sạch đồ ăn thừa dính trên đỉnh đầu và mặt, khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương.

Hiển nhiên là cảm thấy, hai người bọn họ chết chắc.

Cô phục vụ xinh đẹp, cũng nhanh chóng gọi cả chục tên mặc vest, chắc là bảo vệ của nhà hàng.

Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn những người này, thay vào đó là anh lấy ly trà trên bàn nhấp một ngụm, sau đó nhẹ như mây gió mở miệng:

" Hiện tại, ngươi còn có cơ hội quỳ xuống dập đầu xin lỗi, nếu không, chỉ sợ hai tay ngươi liền phải phế bỏ."

Nghe những gì Bùi Nguyên Minh nói, tất cả mọi người có mặt đều khịt mũi coi thường.

Ai cũng không cho rằng, một người như Bùi Nguyên Minh, tựa như tên nhà quê, lại có năng lực đánh vào mặt thế hệ thứ hai.

Nói cho cùng, ở Kim Lăng này, không phải ngươi có chút khí lực, thì phải có chút bản lĩnh.

Ở một thành phố lớn như Kim Lăng, năng lượng, bối cảnh, quan hệ và quyền lực, địa vị mới là tất cả.

Bùi Nguyên Minh đã đắc tội đến thế hệ thứ hai này, e rằng chết chắc rồi.

" Đồ nhà quê, ngươi chết chắc rồi!"

Cô phục vụ xinh đẹp có vẻ mặt tức giận không kềm được.

"Ngươi có tư cách gì để thách đấu Vương Thiếu!"

"Ngươi có biết Vương Thiếu là ai không?"

"Vương Thiếu dưới trướng Tạ Môn Kim Lăng, là tổng giám đốc Điện ảnh và Truyền hình Tinh Mộng!"

"Hắn cũng là họ hàng xa của Tạ Môn Kim Lăng, một kẻ nhà quê như ngươi, sao có thể chịu nhục nhã !?"

" Ngươi không nghe, có một câu nói sao?"

"Ngày xưa, Vương Trùng Nhĩ bay vào nhà người tầm thường!"

Cô phục vụ xinh đẹp này, có biểu hiện giận dữ trên khuôn mặt.

Dù sao, Vương Nguyên Kiệt cũng là người thuộc hàng top, quan trọng nhất, chính là mối quan hệ khăng khít với Tạ Môn Kim Lăng thần bí.

Một tên nhà quê tát hắn ta, chống lại hắn ta, quả thực là đại nghịch bất đạo.

Đặt nó vào thời cổ đại, đây chắc chắn là một trọng tội bị chặt đầu.

Nghe nói Vương Nguyên Kiệt, thực ra là họ hàng xa của Tạ Môn Kim Lăng, và là tổng giám đốc Điện ảnh và Truyền hình Hình Tinh Mộng, không ít người trong phòng đều há hốc mồm hít một hơi không khí lạnh.

Kết thúc rồi, chỉ sợ tiểu tử không hiểu chuyện này sẽ bị đánh chết.

Về phần người phụ nữ xinh đẹp đi theo tiểu tử này, không bị đạp mấy lần, chỉ sợ chuyện này không xong!

Ai cũng nghĩ như vậy, thậm chí nhiều người, còn nhìn gương mặt xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương mà thương hương tiếc ngọc.

Chỉ có thể Vương Nguyên Kiệt địa vị quá cao, Trịnh Tuyết Dương lại xinh đẹp, cũng không đáng phải những người này bốc lên đắc tội Vương Nguyên Kiệt hiểm, đến anh hùng cứu mỹ nhân.

Chỉ có điều, Bùi Nguyên Minh thì là thần sắc đạm mạc, một mặt bình tĩnh.

Nhưng là như vậy bình tĩnh tại rất nhiều người nhìn, chính là một cái điểu ti cố làm ra vẻ.

Hưởng thụ lấy đám người ánh mắt kính sợ, nhìn xem Trịnh Tuyết Dương xinh đẹp dung nhan, giờ phút này Vương Nguyên Kiệt bụm mặt, một mặt phách lối đi đến Bùi Nguyên Minh trước mặt, cười lạnh nói: "Vương bát đản, ngươi lại dám nện đầu của ta?"

"Ngươi có gan a!"

"Ta nói cho ngươi biết, tại Kim Lăng một mẫu ba phần đất này, chưa từng có người dám làm chuyện này với ta!"

"Ngươi là người đầu tiên, và cũng là người cuối cùng!"

" Không thể không thừa nhận, ngươi rất có dũng khí!"

" Ngươi, chết chắc!"

"Tốt hơn hết ngươi nên ngoan ngoãn quỳ xuống, tự đánh gãy bàn tay đã động vào ta, sau đó đem nữ nhân của ngươi, đưa đến trên giường của ta, để ta vui vẻ mấy ngày!"

"Bằng không mà nói, ngươi cứ việc chờ xui xẻo."

"Tuy rằng đây là xã hội pháp quyền, ta chưa hẳn dám chơi chết ngươi, nhưng là tuyệt đối có thể làm cho ngươi sống không bằng chết!"

Lúc này Vương Nguyên Kiệt mới lộ ra bộ mặt thật, bắt nạt nam nữ.

Vừa dứt lời, mấy người bạn xấu, toàn bộ đều mang theo chai bia đi tới, tất cả đều có động tác chuẩn bị đập vỡ đầu Bùi Nguyên Minh.

Trịnh Tuyết Dương gương mặt xinh đẹp phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Còn dám lộn xộn có tin ta báo cảnh sát hay không!"

"Báo cảnh sát!?"

Cô phục vụ xinh đẹp cười chế nhạo.

"Nếu báo cảnh sát mà có ích, Vương Thiếu chúng ta, chữ Vương sẽ viết lộn ngược!"

"Ta nói cho ngươi biết, tất cả đồn cảnh sát đều là huynh đệ của Vương Thiếu chúng ta!"

"Đừng nói là đi báo cảnh sát!"

"Cho dù ngươi kêu ông nội nói cho bà nội ngươi, cũng vô dụng!"

"Tuyết Dương, không sao đâu, chuyện này anh xử lý."

Bùi Nguyên Minh ngăn lại Trịnh Tuyết Dương đang định gọi đt, ánh mắt anh rơi vào trên người Vương Nguyên Kiệt.

"Có vẻ như ngươi, thực sự đã sẵn sàng từ bỏ cơ hội cầu xin lòng thương hại?"

Vương Nguyên Kiệt cười lạnh một tiếng, phun ra một bãi máu tươi trên mặt đất.

" Để ta cầu xin tha thứ? Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?"

"Thật sao? Ta không xứng sao?"

Bùi Nguyên Minh thản nhiên từ trong ngực lấy ra một tấm danh thϊếp, dùng ngón tay búng nhẹ, rơi thẳng lên trán Vương Nguyên Kiệt.

"Hiện tại có xứng không?"

" Ôi ôi, cố làm ra vẻ thần bí?"

Vương Nguyên Kiệt hừ lạnh một tiếng, lộ ra vẻ mặt xem thường.

"Cái này là đồ chơi gì?"

"Một tấm danh thϊếp sao?"

"Thứ này làm cho ngươi, có tư cách giẫm lên ta sao?"

"Ngươi cho rằng ngươi là ai?"

"Thế tử hay là đại thiếu a! ?"

Nhân viên phục vụ xinh đẹp cũng giễu cợt: "Thϊếp muốn dọa Vương Thiếu?"

"Anh nghĩ rằng anh là nhân vật chính của một bộ phim truyền hình thần tượng?"

Vương Nguyên Kiệt cầm danh thϊếp trên trán lên, vẻ mặt khinh thường, chuẩn bị xé ra.

Chỉ là vừa định xé ra, khóe mắt vừa rơi xuống tấm danh thϊếp này.