Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3788: Những chuyện khác ngày mai tôi sẽ nói

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đến đây, chúng ta ôm hôn tạm biệt!"

Nghe những lời này, tất cả nam tử mặc vest lập tức nháy mắt ngẩng đầu lên, tất cả đều hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

"Được rồi, sau này còn gặp lại!"

Bùi Nguyên Minh cũng bỏ qua tầm mắt của đám người mặc vest kia, tiến lên ôm Tạ Mộng Dao, còn dán miệng vào lỗ tai của nàng, nhẹ giọng mở miệng.

"Nhân tiện, tôi tình cờ có một trình độ nghiên cứu nhất định về võ đạo. Tôi biết rằng cô đang mắc một chứng bệnh hắc ám, và 80% nó có liên quan đến kỹ năng độc dược tuyệt đỉnh của cô."

"Cho nên, nếu cần cô cũng có thể tìm tôi, tôi có thể giúp cô."

Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhét vào bàn tay người phụ nữ một tờ giấy, cũng trong nháy mắt đó, anh khẽ đυ.ng vào ngực cô ta.

Hành động này không được coi là lịch sự, nhưng khi làm hành động này, Bùi Nguyên Minh bình tĩnh truyền ra một tia khí lực, ngầm bảo vệ trái tim của nữ nhân này.

" Anh nhìn ra chứng bệnh của tôi?"

Nghe được Bùi Nguyên Minh nói vậy, Tạ Mộng Dao vẻ mặt kinh ngạc.

Hiển nhiên nàng nghĩ không ra, Bùi Nguyên Minh lại lợi hại như vậy, có thể thấy bệnh hắc ám của cô, có quan hệ nhất định với kỹ năng dùng cổ trùng của cô.

Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: "Tôi còn biết, nếu như cô không đúng giờ nuốt một chút độc dược, trong trái tim cô liền sẽ đau đớn."

" Có điều, thứ rượu độc giải khát này uống vào, ngoại trừ bên ngoài làm cho tình huống của cô càng thêm nghiêm trọng, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ tốt nào!"

"Tôi vừa mới bảo vệ tâm mạch (trái tim) của cô, nếu như cô có thể tin tưởng tôi, một khoảng thời gian tiếp theo, không nên uống độc dược nữa, tôi tự tin có thể giúp cô giải quyết vấn đề..."

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Tạ Mộng Dao cảm giác được bão tố nổi dậy trong lòng.

Cô cảm nhận một cách cẩn thận, và quả thực tìm thấy một cảm giác ấm áp từ trái tim mình.

Vừa rồi, cô chỉ cho rằng, Bùi Nguyên Minh đang lợi dụng mình, vì cô cũng có cảm tình với anh, nên không vạch trần hành đông đó. nhưng không ngờ trong tích tắc này, anh lại giúp cô bảo vệ trái tim mình?

Đúng lúc này, tại lối ra vào VIP, một bóng người cũng dễ làm điên đảo chúng sinh xuất hiện.

Cô tháo chiếc kính râm đang đeo xuống, ngơ ngác nhìn hai người đang thân mật ôm nhau.

Cô ở bên ngoài đợi đã lâu, còn chưa thấy được Bùi Nguyên Minh xuất hiện.

Không ngờ vừa xuống xe bước vào, đã thấy cảnh Bùi Nguyên Minh và Tạ Mộng Dao đang ôm nhau.

Dạng thân mật này, cùng tiểu tình nhân (người tình nhỏ), có cái gì khác nhau sao?

Hơn nữa, cô thấy giờ phút này, Tạ Mộng Dao dường như đang chủ động ôm Bùi Nguyên Minh.

Điều này khiến cô bất giác cau mày.

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh, vừa vặn quét đến phương hướng này, nháy mắt sau đó, trái tim của anh có chút nhoi nhói.

Xong đời, game over!

Trịnh Tuyết Dương!

Lúc này, Tạ Mộng Dao đối với Bùi Nguyên Minh hứng thú đã càng lớn, lòng hiếu kỳ cũng nhiều hơn.

Cô lại gần đến gần Bùi Nguyên Minh, áp miệng vào lỗ tai anh, ôn nhu thỏ thẻ: "Bùi Thiếu, đêm nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?"

"Cám ơn Tạ tiểu thư, nhưng Bùi Nguyên Minh đêm nay không rảnh!"

Trịnh Tuyết Dương lãnh đạm nghe những lời này, rốt cuộc không kìm được nữa.

Cô đi giày cao gót tiến đến, một tay kéo Bùi Nguyên Minh đi, sau đó khoác tay anh cười nói: "Tối nay Bùi Nguyên Minh đi ăn tối với tôi."

Tạ Mộng Dao nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương hơi sững sờ, sau đó thất thanh nói: "Trịnh Tuyết Dương, đây là người chồng cũ bất tài của cô sao?"

Bùi Nguyên Minh một mặt cổ quái nhìn thoáng qua hai nhân vật cấp nữ thần, có dáng vẻ tuyệt đẹp không thua gì nhau này.

Trịnh Tuyết Dương và Tạ Mộng Dao này, có biết nhau sao?

Nhưng là chuyện bình thường, tất cả mọi người, đều ở trong giới thượng lưu đỉnh cao của Kim Lăng, quen biết nhau cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng lúc này, Trịnh Tuyết Dương cũng lười giải thích với Tạ Mộng Dao, mà trực tiếp kéo Bùi Nguyên Minh ra khỏi lối đi khách VIP, lên một chiếc Ferrari màu đỏ.

Sau đó cô đạp ga và chiếc xe đột ngột lao đi.

Tạ Mộng Dao chơ vơ giữa sân với dáng vẻ ngơ ngác.

Còn Bùi Nguyên Minh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, giờ phút này một bên thắt an toàn, một bên lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Người vợ cũ đã không gặp anh nhiều ngày này, hoặc cũng có thể gọi là vợ anh.

Đây có thể gọi là ghen tuông không?

Xe vừa lái ra khỏi cổng sân bay quốc tế Kim Lăng, Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp cảm nhận sắc thu của Kim Lăng thì đã nghe thấy Trịnh Tuyết Dương bóp chân ga nói: “Tạ Mộng Dao rất xinh đẹp dịu dàng đúng không. ? "

Đánh giá này là chính xác.

Ngoài kỹ năng hạ độc tuyệt đỉnh, Tạ Mộng Dao xinh đẹp và có khí chất tốt.

Và sau mấy tiếng đồng hồ giao tiếp, Bùi Nguyên Minh phải thừa nhận, khí chất của cô tựa như gió xuân tháng ba, khiến người ta không khỏi mê mẩn.

Nhưng khi ngửi được mùi chai giấm (ghen tuông) lật úp trong không khí, Bùi Nguyên Minh lúc này mới nghiêm mặt nói: " Không thể không thừa nhận, Tạ Mộng Dao là có ba phần mỹ lệ."

"Nhưng so ra vẫn kém hơn em."

Nghe đến đây, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương dịu đi một chút.

"Reng reng reng--"

Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Nguyên Minh đột nhiên rung lên dữ dội.

Anh nhấn nút trả lời, rất nhanh đối diện truyền đến giọng Trịnh Khánh Vân mang theo mấy phần ủy khuất.

"Anh rể, anh đến Kim Lăng chưa?"

"Bữa tiệc sinh nhật của em là tối nay."

"Nếu anh không đến, không tặng quà cho em, em sẽ rất tức giận!"

“Đến đến liền.” Bùi Nguyên Minh vội vàng nói, “Tôi và chị cô lập tức liền đi đến.”.

Sau khi Bùi Nguyên Minh an ủi Trịnh Khánh Vân xong liền cúp máy.

Nghe được sự ân cần của Bùi Nguyên Minh với Trịnh Khánh Vân, vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trở nên dịu dàng hơn.

Tuy rằng cảnh tượng vừa rồi, khiến cho phổi của Trịnh Tuyết Dương gần như muốn nổ tung, nhưng Bùi Nguyên Minh đối xử tốt với hai chị em của bọn họ, trong lòng cô vẫn là nghĩ không ra.

"Anh mới từ Cảng Thành tới, cũng không mang quà gì cho Khánh Vân phải không?"

" Tiểu nha đầu tổ chức sinh nhật, coi trọng nhất chính là cái này."

"Nếu anh không mang theo bất cứ thứ gì, một hồi những bạn học của nàng, khẳng định sẽ châm chọc nàng."

"Anh là anh rể, từng cho nàng nhiều mặt mũi, không nên làm cho nàng khó xử."

Trịnh Tuyết Dương tận tình khuyên bảo vài câu, vì cô sợ Bùi Nguyên Minh không hiểu chuyện này.

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Vậy chúng ta hiện tại đi mua quà đi?"

" Ăn cơm trước đã!"

Trịnh Tuyết Dương mặt lạnh lùng lái xe.

Bùi Nguyên Minh khẽ cười, anh cảm nhận được tâm trạng thay đổi thất thường của Trịnh Tuyết Dương, sau một thời gian dài xa cách, tín hiệu này đói với anh thật sự rất tốt.

Sáu giờ tối, đối diện trung tâm thương mại Kim Lăng, quán ăn Kim Lăng.

Tuy gọi là quán ăn nhưng nơi đây thực sự là một trong những quán ăn nổi tiếng nhất Kim Lăng, nghe nói mỗi ngày nơi này, sắp xếp số để được ngồi ăn, có thể lên tới mấy ngàn.

Và trong bãi đậu xe ở cửa ra vào, có đủ loại xe sang.

Trịnh Tuyết Dương hẳn là đã sớm chuẩn bị mang Bùi Nguyên Minh tới đây ăn cơm, cho nên nhìn thấy nàng từ túi xách bên trong lấy ra thẻ số thời điểm, Bùi Nguyên Minh đều sửng sốt một chút.

Sau khi đỗ xe, hai người tiến vào quán ăn Kim Lăng! Bởi vì là giờ cao điểm nên có rât nhiều thực khách ăn mặc lộng lẫy.

Sau khi Trịnh Tuyết Dương xuất trình thẻ số cho người tiếp tân, liền có phục vụ đưua hai người đến vị trí đặt sẵn.

Suốt quá trình này, Trịnh Tuyết Dương luôn được mọi người chú ý đến.

Rốt cuộc, so với những phụ nữ trẻ với trang điểm tinh xảo và ăn mặc hở hang.

Trịnh Tuyết Dương mặc dù không thi phấn trang điểm, nhưng bất kể là ngoại hình hay khí chất, đều bỏ xa những nữ nhân này mấy con phố.

Khi những người đàn ông có nữ đồng hành xinh đẹp xung quanh, đưa ánh mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương, ánh mắt của họ đều mang theo vẻ nóng bỏng.

Trong số những người này có thế hệ thứ hai của Kim Lăng, cũng có mấy người vừa mới trải qua giai đoạn chật vật, mới đạt được thành công.

Từ phương diện khí chất cùng phong thái, những người này đều vứt Bùi Nguyên Minh văng mấy con phố.

Vì vậy khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh Trịnh Tuyết Dương, rất nhiều người đã la ó châm chọc.

Nhưng Trịnh Tuyết Dương mặc kệ những người này, sau khi ngồi vào chỗ của mình, cô gọi một ít món ăn đặc biệt, vươn tay giúp Bùi Nguyên Minh rót một tách trà.

Cảm nhận được sự dịu dàng hiếm có của người phụ nữ, Bùi Nguyên Minh một bên uống vào, một bên trên dưới dò xét Trịnh Tuyết Dương.

Hôm nay, cô mặc bộ đồ dơi của Chanel, đường cong nuột nà và dáng vẻ thướt tha mềm mại, vô cùng mê người.

Cùng với vẻ ngoài ngọc ngà và đôi chân dài miên man, để người cảm thấy từng đợt miệng khô lưỡi khô.

Bùi Nguyên Minh phải thừa nhận, sau khi nữ nhân này trở thành đại nhân vật, cô càng thêm chói mắt.

Anh uống vài ngụm trà, đè lại Hỏa Diễm trong lòng.

"Hãy nhớ, ăn cơm xong thì đến trung tâm thương mại Kim Lăng phía đối diện mua quà, sau đó chúng ta sẽ đi gặp Khánh Vân."

" Đêm nay anh là anh rể, phải thật tốt giúp nàng chống đỡ thế cục."

"Những chuyện khác, ngày mai ta sẽ nói."

Trịnh Tuyết Dương nói với Bùi Nguyên Minh.

“Những thứ khác?” Bùi Nguyên Minh rất có hứng thú. “Mẹ em cũng tới Kim Lăng sao? Bà ta định sản sinh ra loại sâu bọ gì vậy?

Bùi Nguyên Minh biết rất rõ, điều duy nhất khiến vợ cũ của mình, một danh viện thiên kim cảm thấy đau đầu, chính là mẫu thân có thể gọi là thiên nhân(người sống trên trời).

Trịnh Tuyết Dương không khỏi xoa lông mày, thở dài nói: "Không phải chỉ có mẹ, mà cha cũng ở đây."
« Chương TrướcChương Tiếp »