Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3782: Kiểm soát quyền lực

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đúng lúc này, một thanh niên tóc ngắn, mặt mũi bầm dập, cung kính mở cửa.

"Kim Tam Thiếu, Triệu Bản Tuyệt Tây Bắc Triệu Môn của Vũ Thành gọi điện thoại cho ngài..."

" Nói hắn sẽ đích thân đến Kim Lăng một chuyến..."

...

Đồng thời, khi Kim Trác Húc kết nối điện thoại với Triệu Bản Tuyệt.

Trên một con tàu du lịch khổng lồ khác dừng sát ở cảng Victoria, trên boong có gió biển thổi qua, một loạt món ăn thượng hạng của Quảng Đông liên tục xuất hiện.

Bùi Nguyên Minh tự tay, gắp một miếng thịt gà trắng nõn, bỏ vào trong bát của Dương gia Lão thái quân sắc mặt đang xanh mét, mỉm cười nói: "Tới tới tới, lão thái quân không nên khách khí!"

"Đây là gà lát trắng Lĩnh Nam chính tông! Phải dùng gà địa phương của Bạch Vân Sơn mới có thể làm ra tới."

" Chất thịt tươi non, cảm giác lưu hương."

"Đừng bỏ lỡ, đây là một cơ hội hiếm có."

"Còn có bò sốt vang, bào ngư hai đầu hành lá, Tuyết Yến tơ vàng, đều là nguyên liệu thượng hạng."

"Bữa ăn của ta đáng giá hàng trăm ngàn, ngươi đừng phụ lòng tốt của ta!"

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh tiếp đãi nồng hậu, Dương gia Lão thái quân thần sắc tái nhợt mở miệng nói: "Họ Bùi, ngươi đừng đạo đức giả!"

" Ta rất minh bạch đạo lý, được làm vua thua làm giặc!"

" Ta đã rơi vào trong tay ngươi, muốn chém gϊếŧ muốn róc thịt, cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được!"

" Động thủ đi!"

Lúc này, Dương gia Lão thái quân biết rõ mình chết chắc.

Vì vậy vào lúc này, thay vì quỳ xuống van xin lòng thương xót, tốt hơn hết nên giữ cho mình sự mạnh mẽ.

Đây được gọi là tôn nghiêm cuối cùng.

Chỉ là, cố gắng diễn cho tốt vẻ cường thế nhưng Dương gia Lão thái quân đã sớm hối hận nôn ra máu từ lâu rồi!

Nếu bà ta biết, Bùi Nguyên Minh có năng lực như vậy, bà ta sao có thể đối xử như vậy với Dương Huyền Trân!?

Hơn phân nửa bà ta đã sớm đem Dương Huyền Trân xem như tổ tông sống mà cúng bái! Đồng thời, bà ta sẽ cố gắng để biến Bùi Nguyên Minh thành con rể tới cửa, gạo nấu thành cơm.

Như vậy, Dương gia bọn họ sẽ trở thành người đứng đầu Nam Dương, cho dù có giẫm lêи đỉиɦ đầu cuiar hoàng tộc cũng không phải không có khả năng! Chỉ tiếc hiện tại bọn họ đã tới mức độ này, căn bản không còn lựa trọn nào khác.

“Lão thái quân! Mặc kệ như thế nào thì việc ta mời bà ăn cơm là thực tâm muốn mời.”

"Rốt cuộc là ta cùng ngươi, không thế nào thật tốt tán gẫu."

"Ăn chút cơm, vừa tán gẫu, đây là ta muốn biểu hiện kính già yêu trẻ, bà chớ để cho ta thất vọng!"

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười mười phần sạch sẽ.

"Hơn nữa ở thời cổ xưa, những người tù bị chém đầu, không phải cũng có một bữa ăn chém đầu sao?"

“Lão thái quân xác định không ăn sao?"

"Bữa cơm này thật ngon, ta cũng đã chuẩn bị một chai Mao Đài 82 năm!"

Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh tự mình rót cho mình một ly Mao Đài, rượu có màu hổ phách, hương vị ngọt ngào, thực rất không tệ.

Nhìn thấy tư thế đỉnh cấp đại thiếu của Bùi Nguyên Minh, Dương gia Lão thái quân ánh mắt lạnh lùng nói: "Họ Bùi, muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, nhưng cậu hết lần này tới lần khác, nghĩ ra loại hình phạt tru tâm này!"

"Cậu thật là một tên vương bát đản!"

"Vì mọi chuyện đã đến mức này, ta cũng không sợ nói cho cậu biết!"

"Không chỉ đưa ra 2 tỷ, ta còn hứa với Nam Hải Thất Tuyệt, chỉ cần có thể gϊếŧ cậu và Dương Đế Minh, ta sẽ cho bọn hắn một nửa gia tài của Dương gia!"

" Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính!"

" Cho nên… Cậu muốn động thủ, thì làm nhanh lên!"

Nói đến đây, Dương gia Lão thái quân làm vẻ nhắm mắt chờ chết.

Bùi Nguyên Minh trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười, cười nói: "Thật ra là Dương gia lão thái quân thuê sát thủ gϊếŧ người, không còn đường sống là chuyện bình thường."

"Rốt cuộc, cho dù tôi không gϊếŧ bà Dương Lão cũng không buông tha cho bà."

" Chỉ có điều, trước khi động thủ, ta cảm thấy, chúng ta nên tán gẫu thật tốt."

" Nói ví dụ, nếu như tôi nhớ không lầm, lão thái quân cũng là một người thông minh! Hẳn là hết sức rõ ràng, Dương Gia có Dương Lão, vị chiến thần này ở đây, tuyệt đối gia nghiệp có thể thiên thu vạn đại."

"Thế nhưng bà đã chủ động ra tay, không chỉ hạ độc gϊếŧ Dương Lão, còn có thể đạp đi Dương Huyền Trân, thế hệ trẻ tuổi chân chính có thực lực để kế thừa Dương gia."

“Bà đến cùng là nghĩ cái gì thế? Chỉ vì Dương Hạo Nam là nam nhân, cho nên ngươi mới bất công đến mức độ này sao?"

"Không phải sao?"

Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhìn Dương gia Lão thái quân với vẻ giả vờ tò mò.

Rốt cuộc, ngay cả Bùi Nguyên Minh cũng có thể nhìn ra! Dương Hạo Nam chỉ là một tên phế vật.

Chẳng lẽ Dương lão thái quân không nhìn ra được sao???

Dương lão thái quân hơi híp mắt lại, trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh! Một lát sau, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Xem ra cậu cũng là một nhân vật lớn! Thế mà có thể phát hiện được ta làm như vậy là có mục đích khác.”

“Nhưng coi như cậu phát giác ra được thì đã làm sao??? Ta không nói cho cậu biết.”

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Vì Lão thái quân không muốn nói, vậy ta tiếp tục hỏi chuyện."

" Nếu như lão thái quân ngươi không trả lời, ta coi như là ngươi ngầm thừa nhận."

" Nếu như ta không đoán sai, lai lịch của lão thái quân ngươi cũng không đơn giản?"

"Cho dù ngươi không phải người thánh địa Võ Học nào đó, cũng là đến từ thế gia Võ Học?"

Dương gia Lão thái quân khịt mũi coi thường nói: "Thế nào? Ngươi còn chuẩn bị đào ra thế lực sau lưng ta sao?"

" Ta cho ngươi biết, coi như ngươi biết thì đã có sao?"

"Ngoài việc dọa ngươi quỳ xuống, sẽ không có kết quả nào khác!"

" Ta thua trước ngươi, là năng lực cá nhân ta không đủ!"

"Không liên quan đến những thứ khác!"

"Nhưng thế lực phía sau ta muốn giẫm chết ngươi, dễ như trở bàn tay!"

Bùi Nguyên Minh khẽ cười, nhàn nhạt nói tiếp: "Ta đã từng nghe đồn tin đồn, không biết lão thái quân có biết hay không?"

"Ta nghe nói, vào những năm cuối cùng của thời cổ đại, các cường quốc phương Tây đều muốn tìm một Truyền Thuyết ở Viễn Đông của chúng ta."

"A, Truyền Thuyết đã tồn tại từ thời cổ đại."

" Đó chính là trường sinh."

"Rốt cuộc, năm đó, với sự thay đổi các lĩnh vực cơ bản và sự phát triển kinh tế nhanh chóng, các cường quốc phương Tây này, đã độc chiếm gần 90% tài nguyên của thế giới."

" Bọn hắn chưởng khống giả, đương nhiên là hi vọng có thể trường sinh bất tử, có thể sống mãi mãi để là chủ nhân của thế giới!"

"Cho nên, những năm cuối cùng của thời cổ đại kia. tiếp tục trăm năm hỗn loạn.."

"Chỉ có điều, trong một trăm năm này, các cường quốc phương Tây, đều không có được công pháp trường sinh huyền thoại này."

"Ngược lại, bởi vì bọn hắn áp chế, Đại Hạ chúng ta quật khởi, khôi phục huy hoàng năm ngàn năm."

"Tham vọng của các cường quốc phương Tây đã bị bóp nghẹt."

"Một trăm năm sau, tức là ở thời hiện đại, chiến tranh Âu Á bùng nổ. Trận chiến này có vẻ khác với trận chiến năm xưa, nhưng về bản chất thì không có gì khác biệt. Vẫn là vấn đề trường sinh bất lão." . "

"Thật đáng tiếc, lần này ngũ đại cường quốc thất bại, càng thêm nhanh chóng."

“Tổng giáo đầu Đại Hạ quét ngang ngũ đại cường quốc, để Đại Hạ sừng sững đứng trên đỉnh các quốc gia trong thiên hạ”.

"Kể từ thời điểm đó, tham vọng của các cường quốc năm châu một lần nữa bị bóp chết."

"Nhưng trường sinh chi tâm, vẫn còn nhen nhóm trong tâm trí của một số người."

" Công khai tranh đoạt không được, những người này liền chuẩn bị ngầm đoạt lấy."

" Người Đảo quốc tặc tâm bất tử, người Thiên Trúc tự cho là đúng. "

"Ngươi dám nói, những chuyện này ngươi không liên quan đến những người đó sao?"

Dương gia mí mắt giật giật, sau đó cười lạnh nói: "Người trẻ tuổi, ngươi cùng ta nói những điều này, ta nghe cũng không hiểu!"

“Nghe không hiểu?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nhàn nhạt nói, " không có việc gì, vậy chúng ta đổi đề tài đi.”

" Ta nghe nói, Dương Lão năm đó trúng độc tàn phế, cũng là vì đi thăm dò cổ mộ."

"Và có thể khiến một đời chiến thần, tự mình tìm kiếm một ngôi mộ cổ, khẳng định phải có người mà ông ấy tin tưởng, đưa ra manh mối rất chính xác, phải không?"

"Và những thứ khiến một đời chiến thần quan tâm, không thể là vàng bạc trang sức, chỉ có hai thứ."

"Thứ nhất là quy luật hòa hợp giữa con người và thiên nhiên(thiên nhân hợp nhất chi pháp), và thứ hai là quy luật trường tồn(trường sinh chi pháp)!"

"Nhưng trên thực tế, trong võ đạo, thiên nhân hợp nhất cùng trường sinh, có sự liên quan mật thiết!"

"Nói trắng ra, chính là chuyện này!"

"Cho nên, Dương Lão ngày đó truy tầm, chính là muốn trường sinh!"

Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh vỗ tay, tự mình uống thêm một ly rượu, chậc chậc ra tiếng rồi nói: "Lão thái quân, ngươi có cảm thấy hay không, Dương Gia các ngươi, trăm năm qua một mực tồn tại như vậy cùng một tổ chức, phải chăng có sự liên quan, sự liên lạc nào đó hay không?"

Dương Gia lão thái quân sắc mặt càng đen, nhưng bà ta vẫn là không nói lời nào.

"Thật tiếc khi lần tìm kiếm đó của Dương Lão thất bại, sau khi trở về, cũng không nói gì về quá trình và những gì cuối cùng đã nhận được!"

"Tổ chức đó nghi ngờ rằng, Dương Lão đã có được công pháp trường sinh."

" Vì bức bách Dương Lão cam tâm tình nguyện giao ra trường sinh chi pháp, liền sau đó, có lúc Dương Gia liên tục biến cố."

"Thật đáng tiếc khi người tính không bằng trời tính, cuối cùng tất cả chuyện này đều thất bại."

"Còn Lão thái quân ngươi, sau khi chuẩn bị xong toan tính cuối cùng, ngươi cũng chuẩn bị trốn đi Mỹ."

"Một mặt, ngươi muốn trốn tránh ta."

" Một mặt khác, ngươi muốn trốn tránh cái tổ chức kia?"

"Bởi vì ngươi biết, sau những thất bại liên tiếp, nếu ngươi không trốn đi, ngươi sẽ chết rất xấu xí."

“Nếu như tôi đoán không nhầm thì hẳn Dương lão thái quân đến từ tổ chức kia!”

“Nổ đi! Tiếp tục nổ đi!” Dương lão thái quân vẻ mặt khinh thường

“Bùi Nguyên Minh! Cậu nghĩ rằng chỉ cần nói về những tin đồn mà cậu không biết mình đã nghe ở đâu thì có thể định tội danh của ta được sao?!”

“Ta nói cho cậu biết! Ta làm những điều này chỉ vì muốn kiểm soát quyền lực.”
« Chương TrướcChương Tiếp »