Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3779: Tạ Doãn Thần

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba chữ Bùi Nhã Lan, tại cảng cược hai thành đại biểu cho cái gì, mọi người đều rõ rõ ràng ràng.

Bùi Nguyên Minh đánh vào mặt đủ mười mấy tên, mới đi tới trước mặt Tạ Tiểu Mạn, giúp cô lấy điện thoại ra, đặt vào tay cô, sau đó vươn tay vỗ vỗ nhẹ lên mặt cô.

Đây được gọi là báo cáo tình hình hiện tại, và nó phải nhanh chóng!

Tạ Tiểu Mạn mí mắt nhói lên, cố gắng tránh hết mức có thể, sự đυ.ng chạm của Bùi Nguyên Minh, sau đó cô cầm lấy điện thoại, nhưng lại không có dũng khí trả lời.

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này, hơi nheo mắt lại, nói: " Thế nào? người của Tạ Môn Kim Lăng, cũng có thời điểm sợ hãi sao?"

"Sợ đến mức không dám nghe máy sao?"

"Bùi Nguyên Minh, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng có một Bùi Nhã Lan ở bên cạnh ngươi, ngươi liền có thể đè ép ta!"

" Ta cũng không sợ ngươi!"

Tạ Tiểu Mạn vẻ mặt ngoài mạnh trong yếu, đồng thời mở miệng gào to.

"Ta hôm nay ở đây, là để bảo vệ lợi ích của Tạ Môn Kim Lăng chúng ta, cũng là bảo vệ vương pháp!"

" Đạo lý, hiện tại đều đứng về phía ta!"

" Ta không sợ ngươi!"

Kim Trác Húc lúc này cũng kịp phản ứng lại, trên mặt nở nụ cười, trầm giọng nói: "Tạ tiểu thư nói đúng. Thế gian này cần những người như ngươi không sợ cường quyền, đến thay chúng ta những hạng người vô tội chủ trì công đạo! "

"Đừng lo lắng, chuyện này Kim gia, nhất định đứng chung trận doanh với Tạ Môn ngươi!"

"Ta không tin, Bùi Nhã Lan vì sẽ một người không thuộc thập đại gia tộc cao cấp, cũng không phải người ngũ đại môn phiệt, không qua được đến cùng với chúng ta!"

Lúc này, Kim Trác Húc liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, hắn hi vọng dùng tay Tạ Môn Kim Lăng, trực tiếp bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Dù sao hắn cũng phải chiếu cố cảm xúc của Nguyễn Khả Khả, nên tự mình ra tay cũng không tiện lắm.

Bùi Nguyên Minh cười cười, thản nhiên nói: "Hai người các ngươi thật là thú vị."

"Rõ ràng là vì thể diện, liều sống chết để bảo vệ một người thuê sát thủ gϊếŧ người, trong miệng nói ra lại là chính trực vô tư!"

" Rõ ràng muốn làm biểu tử, lại còn muốn lập đền thờ!"

" Các ngươi là muốn đem tiện nghi khắp thiên hạ đều chiếm hết sao?"

"Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?"

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, mi mắt Tạ Tiểu Mạn lại lần nữa nhảy lên.

Cô cảm thấy rằng gia hỏa trước mặt này không cho cô mặt mũi, quả thực là bất chấp ăn thua đủ với mình đây mà.

Tại thời khắc này, Tạ tiểu Mạn cười lạnh nói: "Họ Bùi! Đừng nói Bùi Nhã Lan chỉ nói qua điện thoại mà thôi! Cho dù nàng đứng trước mặt của ta thì ta vẫn sẽ chủ trì công đạo.

Hơn nữa, Bùi Nhã Lan cũng chỉ được xem là một người có quen biết mà thôi.

"Người của Tạ Môn Kim Lăng chúng ta, mới thật sự là khủng bố!"

"Nhân vật chính sau lưng ta, chính là Tạ Môn Tạ Doãn Thần của Kim Lăng!"

" Có ngài ấy tại đây, ta thế nào có khả năng cùng ngươi một đồ nhà quê thỏa hiệp?"

Rõ ràng, Tạ Tiểu Mạn nghĩ không ra, Bùi Nguyên Minh lại có giao tình sâu đậm với Bùi Nhã Lan như vậy.

Chỉ vì một Bùi Nguyên Minh, thế mà thật sự từ bỏ ước định đồng khí liên chi với Kim Gia Kim Lăng.

Vì vậy, vào lúc này, Tạ Tiểu Mạn sẵn sàng rút át chủ bài lớn nhất của mình ra, dùng đại nhân vật của Tạ Môn Kim Lăng đè chết Bùi Nguyên Minh.

Rốt cuộc, đây là núi dựa lớn nhất của cô ấy.

"Tạ Doãn Thần?"

Bùi Nguyên Minh mỉm cười.

"Ngươi cùng tiểu đệ của ta kết bạn từ khi nào?"

Đang khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh bấm một dãy số, ngay sau đó điện thoại được kết nối, một giọng nói uy nghiêm từ bên kia truyền đến.

"Đây là ai?"

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Tạ Doãn Thần, ta là Bùi Nguyên Minh đại ca của cậu..."

Nghe thấy giọng bên kia điện thoại, sắc mặt Tạ Tiểu Mạn lại lần nữa biến đổi, khó coi đến cực hạn.

"Bùi Đại Ca? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Tạ Doãn Thần đối diện cũng kịp có phản ứng, số đt này chỉ có vài người biết được, anh ta rất nhanh liền nghe ra giọng nói của Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Doãn Thần, chúng ta đã lâu không liên lạc, vốn dĩ ta cũng không có chuyện gì làm phiền cậu, người thừa kế Kim Lăng Kim Gia ở Thủ Đô..."

"Nhưng hôm nay, ta gặp phải một rắc rối nhỏ."

"Vậy ta phải hỏi cậu một chút !"

" Không biết có một người gọi là Tạ Tiểu Mạn, người này, là cái gì của cậu?"

"Cô ấy không chỉ định hạ gục ta, mà còn nói rằng đây là ý của cậu?"

" Có phải là ta rời khỏi Thủ Đô một khoảng thời gian, Tạ Doãn Thần cậu liền nghịch thiên, ngay cả ta cũng dám động?"

" Động tới đại ca? Tạ Tiểu Mạn?"

Tạ Doãn Thần bên kia điện thoại sửng sốt một chút, sau đó giọng nói nháy mắt trở nên băng lãnh.

"Bùi Đại Ca, không có chuyện đó, tuyệt đối không có chuyện như vậy!"

"Tôi từ khi nhận anh là đại ca, tôi vẫn luôn tôn trọng đối với đại ca, vẫn luôn tất cung tất kính!"

"Tạ Tiểu Mạn kia, chỉ là một con chó của Tạ Môn chúng tôi mà thôi!"

"Ngày thường, thích dùng chiêu bài Tạ Môn Kim Lăng của chúng tôi vô tội vạ, ở bên ngoài giả danh lừa bịp, làm xằng làm bậy!"

" Đại ca tuyệt đối không được tin tiểu tiện nhân này!"

" Đại ca đừng lo lắng, tôi lập tức sẽ để cho tiện nhân kia, cho đại ca một câu trả lời!"

Đang khi nói chuyện, Tạ Doãn Thần trực tiếp cúp máy.

Sau đó, nghe thấy điện thoại của Tạ Tiểu Mạn bắt đầu rung lên dữ dội.

Tạ Tiểu Mạn mặt mày đờ đẫn liếc nhìn trong tiềm thức, sau đó vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Bởi vì người gọi đến, chính là Tạ Doãn Thần.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn cảnh này, thản nhiên nói: "Thế nào? Người Kim Lăng các ngươi, đến Tạ Doãn Thần của Tạ Môn cũng không dám nghe điện thoại sao?"

" Không muốn sống rồi?"

Tạ Tiểu Mạn bị Bùi Nguyên Minh kích động như vậy, cả người phát run.

Cô không tin, gia hỏa Bùi Nguyên Minh không biết từ đâu chui ra, không chỉ là hảo ca ca của Bùi Nhã Lan, mà còn là háo đại ca của Tạ Doãn Thần!

Đại Hạ, không có khả năng tồn tại người bá đạo hơn như vậy!

Cho dù có, cũng tuyệt đối không thể khiêm tốn như vậy!

Vì vậy, giờ phút này, Tạ Tiểu Mạn mang theo tia may mắn, run rẩy nghe điện thoại: "Tạ Thiếu..."

"Ta cảm ơn cả nhà ngươi!"

Giọng nói của Tạ Doãn Thần ở đối diện mang theo bảy phần băng hàn, ba phần phẫn nộ.

Ngay cả Tạ Doãn Thần hắn, cũng phải chịu tổn thất lớn trong tay Bùi Nguyên Minh, cuối cùng không thể không cam nguyện, nhận thua làm tiểu đệ.

Một Tạ Tiểu Mạn tầm thường, có cái rắm tư cách gì, nhảy dựng lên trước mặt Bùi Nguyên Minh!?

" Ta mặc kệ ngươi tiểu tiện nhân, đắc tội đến Bùi Thiếu như thế nào, ta cũng mặc kệ ngươi bây giờ còn đang ôm đùi của ai!"

"Nhưng là, ta bây giờ cho ngươi hai lựa chọn!"

" Thứ nhất, ngươi quỳ trước mặt đại ca Bùi Nguyên Minh, van xin đại ca của ta buông tha cho ngươi!"

"Thứ hai, chính ta tự mình ra tay, chơi chết cả nhà ngươi!"

Giọng nói rơi xuống, Tạ Doãn Thần đối diện cúp đt một tiếng "bốp", hiển nhiên là vì rất tức giận.

Tạ Tiểu Mạn trợn mắt hốc mồm, miệng khô lưỡi khô, mặt xám như tro tro tàn.

Cô kinh ngạc khó có thể tin nhìn Bùi Nguyên Minh, hô hấp gần như đình trệ.

Thật lâu sau... Cô ta hít sâu một hơi... GIan nan phất tay cho thủ hạ lui ra phía sau...

Sau đó, cô ta nhìn về phía Bùi Nguyên Minh run run rẩy rẩy nói: "Bùi thiếu! Thực xin lỗi."

Cô ta rất rõ ràng chuyện này muốn giải quyết em đẹp không chỉ bản thân cô ta xéo đi là đủ! Mà còn phải có được sự tha thứ của Bùi Nguyên Minh nữa.

Bằng không mà nói, Tạ Doãn Thần đã nói sẽ gϊếŧ cả gia đình cô ta thì không một ai có thể sống sót! Cho dù thứ liên quan cô ta chỉ là một con rùa đen cũng sẽ bị đem đi làm cao linh rùa.

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ."

Tạ Tiểu Mạn khẽ cắn môi đỏ, nói nhỏ: "Bùi Thiếu, thực xin lỗi!"

Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú nói: "Ngươi chưa ăn cơm sao? Ta vẫn là nghe không được."

Tạ Tiểu Mạn vội lớn tiếng nói: "Bùi Thiếu, thực xin lỗi!"

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Nếu thực sự xin lỗi, chúng ta còn có dò xét cái gì?"

"Bộp-"

Lúc này, một tia may mắn cuối cùng trong lòng Tạ Tiểu Mạn đã hoàn toàn biến mất.

Cô không còn nhân phẩm, tôn nghiêm nữa, giờ phút này hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh.

"Bùi Thiếu, thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"

" Là tôi mắt chó coi thường người khác!"

" Là tôi không biết điều!"

"Làm ơn coi tôi như cái rắm, bỏ qua cho tôi!"

" Van cầu ngài giơ cao đánh khẽ!"

Trong lúc nói chuyện, Tạ Tiểu Mạn còn xuống tay độc ác đối với mình.

Nàng nói trái nói phải, tát cho mình mấy chục cái tát, trực tiếp tát cho chính mình mặt mũi sưng đỏ, bầm dập sưng vù.

Vừa mới hiên ngang lẫm liệt, vừa mới vênh mặt hất hàm sai khiến, toàn bộ đều tan thành mây khói.

Tạ Tiểu Mạn đang quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn đầy đau khổ và bất lực.

Nhưng cô biết rất rõ rằng, cô không còn lựa chọn nào khác.

Nếu không có sự tha thứ của Bùi Nguyên Minh, cô không chỉ mất đi vinh hoa phú quý.

Cả gia đình cô, sẽ bị truy đuổi đến tận cùng thế giới.

Không nói đến Bùi Nhã Lan, chỉ cần một Tạ Doãn Thần, một câu cũng có thể khiến nàng chết không có chỗ chôn.

Quan trọng nhất là Tạ Môn Kim Lăng, sẽ không có người vì nàng chảnh chóa, không coi ai ra gì, cùng Tạ Doãn Thần không qua được.

Xét cho cùng, Tạ Doãn Thần là một trong những ứng cử viên tiềm năng cho vị trí Thiếu chủ Tạ Môn Kim Lăng.

"Cái gì????"

Nhìn thấy một màn này không chỉ những vị khách có mặt mang theo biểu cảm khó tin! Mà ngay cả Nguyễn Khả Khả cũng xuất thần, không biết biểu hiện như thế nào cho đúng.

Nguyễn Khả Khả không ngờ rằng cô ta đã dùng đến con át chủ bài mà mình có ở đây nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn không bị giẫm chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »