Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3777: Ngươi ăn gan hùm mất gấu sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn không biết đã trả giá bao nhiêu, để mời được một vị đại cao thủ như vậy về bên mình.

Nhưng không ai có thể nghĩ ra, một đại cao thủ như vậy lại họ Bùi một bàn tay đập bay rồi?

"Lục tiểu thư! Ngươi không sao chứ !?"

Vệ sĩ của Kim gia lúc này mới phản ứng lại, toàn bộ đều là quá sợ hãi, từng người từng người len lén tới đỡ Lục Phi Băng, trên người chi chít mảnh thủy tinh găm vào.

Nguyễn Khả Khả mí mắt cũng không ngừng nhảy lên, trang dung tinh xảo bên trên khuôn mặt, toàn bộ đều là kinh ngạc.

Cô không thể nghĩ và cũng không thể hiểu được, tại sao Bùi Nguyên Minh lại có thể mạnh mẽ như vậy.

Kim Trác Húc nói thật nhanh: "Nào, mau đưa Lục tiểu thư đi chữa thương!"

" Ta. . . Không có việc gì!"

Lục Phi Băng, vừa được người đỡ dậy, giãy giụa đẩy những người bạn xung quanh ra, thần sắc dữ tợn và phẫn nộ.

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cô không thể tin được, Bùi Nguyên Minh lại có thể một bàn tay đem nàng đánh bay.

"Ngươi thực dám tát ta!"

"Họ Bùi, ngươi biết ta đến từ nơi nào sao?"

"Ngươi có biết ta là đệ tử của ai không !?"

Giờ phút này, Lục Phi Băng có chút kinh ngạc, không biết Bùi Nguyên Minh có thể, một bàn tay đem mình quăng bay đi, nhưng nàng lại cảm thấy mình ăn thiệt thòi, là bởi vì bị đánh lén, là bị Bùi Nguyên Minh thừa dịp bất ngờ xuống tay.

Đơn giản mà nói, mới vừa rồi chính là nàng chủ quan mà thôi.

Phải biết, sau lưng của nàng, thế nhưng là Thánh Địa Võ Học Tây Môn Thiên Môn Trại, nàng có đủ tự tin thách đấu cùng Bùi Nguyên Minh.

Cho dù là người thập đại gia tộc cao cấp, người ngũ đại môn phiệt, gặp được nàng đều phải tất cung tất kính.

Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy ra, một bên lau sạch mấy ngón tay, một bên thản nhiên nói: "Ta chẳng cần biết ngươi là ai, ta không quan tâm ngươi đến từ đâu."

"Kẻ nào dám động tới ta, ta liền gϊếŧ chết!"

"Đừng nói là gà đất chó sành như ngươi, cho dù chủ nhân Tây Nam Thiên Môn Trại của ngươi có tới, ta cũng giẫm lên mặt hắn."

Lục Phi Băng tức giận đến bật cười khi nghe được câu nói này: "Tốt, ngươi Bùi Nguyên Minh!"

"Một tên đại diện bù nhìn vậy mà dám giễu võ dương oai trước mặt ta! Ta nói cho cậu biết!

Cậu chờ đó cho ta! Chờ ta mời sư huynh của ta đến xem cậu còn mạnh miệng như vậy không? Tôi muốn xem cậu chết như thế nào!"

Nghe thây hai từ sư huynh từ miệng của Lục Phi Băng mọi người có mặt đều biến sắc! Hiển nhiên, bọn họ đều biết đó là nhân vật biếи ŧɦái cỡ nào.

Bùi Nguyên Minh nhìn xem Lục Phi Băng lúc này, vẫn là trên nhảy dưới tránh, hô to gọi nhỏ, anh hơi hơi nheo mắt lại.

Sau đó anh di chuyển bước, nháy mắt đi tới trước mặt Lục Phi Băng.

anh vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Lục Phi Băng, đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi uy hϊếp ta như vậy, còn chủ tâm muốn cùng ta đối nghịch, không biết chữ chết viết thế nào."

"Nếu ta không phế bỏ ngươi, ta có lỗi với chính mình sao?"

Khi giọng nói rơi xuống, Bùi Nguyên Minh một cước găm tới.

" Vương bát đản!"

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh còn muốn phế chính mình, Lục Phi Băng quá sợ hãi, lộn nhào hướng về phía sau thối lui.

Nhưng rốt cuộc, động tác của cô vẫn chậm hơn một chút.

Dù sao, một cước của Bùi Nguyên Minh cực nhanh, nhanh đến nổi không một ai có thể trốn được.

"Hự" một tiếng, Bùi Nguyên Minh một cước găm thẳng vào huyệt đan điền của Lục Phi Băng, nàng đau đớn hét lên một tiếng, rồi trực vỗ cánh phấp phới bay ra ngoài, sau đó, không đứng dậy được nữa.

Cô phun ra một ngụm máu tươi, với vẻ mặt hoảng sợ, thanh âm thê lương mở miệng: "Vương bát đản, ngươi đã làm gì ta? ngươi đã làm gì ta?"

Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, đứng yên, thản nhiên nói: "Ta cũng không có làm gì, chẳng qua là phế bỏ ngươi mà thôi..."

"Ngươi dám phế ta!"

Lục Phi Băng lúc này nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm.

Cô liều mạng muốn đứng lên chống lại Bùi Nguyên Minh, nhưng là giờ phút này, thân thể mềm mại chợt chấn động, lại lần nữa xụi lơ trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy co giật.

Sau đó, cô bất tỉnh hoàn toàn.

Đây là triệt để bị phế.

Bùi Nguyên Minh mặc kệ Lục Phi Băng đã bị phế, mà liếc mắt nhìn trên lầu hai, chờ đại cao thủ anh vừa mới phát hiện hiện thân.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của Bùi Nguyên Minh, đại cao thủ vừa mới tản mát ra một vòng sát khí, giờ phút này trực tiếp thu liễm sát khí, mất đi động tĩnh.

Cứ như thể cho tới bây giờ hắn chưa từng tồn tại.

"Họ Bùi kia! Cậu quả thực ngang ngược càn quấy! Quá phách lối!"

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh dưới ánh mắt của hơn chục tên vệ sĩ KIm gia bọn họ mà vẫn dám một cước phế bỏ Lục Phi Băng! Bọn họ dù biết Bùi Nguyên Minh trong tay còn có người của bọn họ nhưng vẫn hướng họng súng vào anh... Một bộ đồng quy vu tận - không chết không ngừng.

"Bùi Nguyên Minh, ngươi biết mình vừa làm cái gì sao? "

"Ngươi có biết hậu quả của việc làm này hay không?"

"Ngươi có biết, Lục Phi Băng Lục tiểu thư, không phải là người mà ngươi có thể khıêυ khí©h sao?"

Rõ ràng, Nguyễn Khả Khả không thể nào chấp nhận sức mạnh, uy phong của Bùi Nguyên Minh vào lúc này.

Cô hét lên hô to gọi nhỏ, cảm thấy Bùi Nguyên Minh nên bị giẫm dưới lòng bàn chân, trở thành một con chó chết trong lễ đính hôn của mình.

Phong thái cao ngạo của Bùi Nguyên Minh, nhất định không phải thứ mà Nguyễn Khả Khả muốn thấy.

Cô mong muốn được nhìn thấy, Bùi Nguyên Minh hèn mọn quỳ xuống trước mặt mình, lớn tiếng cầu cứu!

Bùi Nguyên Minh mặc kệ không để ý đến Nguyễn Khả Khả, mà ra hiệu, chuẩn bị xoay người rời đi.

Kim Trác Húc nhìn cảnh này, sắc mặt âm trầm đến cực hạn, hắn giơ tay trái lên, chuẩn bị để thuộc hạ trực tiếp động thủ.

"Kim Tam Thiếu, chuyện này ngươi không thể làm được sao?."

" Thế mà để một mao đầu tiểu tử không biết từ nơi nào xuất hiện, giương oai tại địa bàn của ngươi như thế."

" Có cần ta tới giúp ngươi giải quyết vấn đề hay không."

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo và quyến rũ truyền ra.

Sau đó, thấy hàng chục người đàn ông mặc đồng phục với súng ống đầy đủ xuất hiện.

Bọn hắn đều cầm súng ống trong tay, lúc này "lắc crac", trực tiếp mở khóa an toàn, chặn Bùi Nguyên Minh cùng đoàn người rút lui, đồng thời bao vây bọn họ.

Khí tức của những người này, vượt xa đám vệ sĩ của Kim gia, mỗi người đều có vẻ lãnh đạm đến cực điểm, động tác vô cùng lưu loát, lộ ra vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Và sự xuất hiện của bọn hắn, càng làm cho bên trong đại sảnh, bầu không khí càng thêm ngưng trọng.

Bùi Nguyên Minh nhìn theo thanh âm, liền thấy một bóng người khác, xuất hiện ở cầu thang xoắn lầu hai.

Đây là một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ sườn xám, dáng người thướt tha uyển chuyển, trang dung tinh xảo.

Phía sau cô là một tá nữ đồng hành, tất cả đều có vẻ mặt kích động vênh mặt hất hàm sai khiến.

Hiển nhiên các nàng, không có cách nào tiếp nhận, chỉ là một tiểu nhân vật, thế mà chạy đến địa bàn của các nàng diễu võ giương oai.

Chẳng mấy chốc, người đẹp dẫn đầu bước từng bước xuống cầu thang.

Trong những bước đi, đôi chân dài của cô thỉnh thoảng vụt sáng khỏi khe sườn xám, khoe dáng một cách sinh động, phát huy vô cùng tinh tế.

Và một người phụ nữ nhìn rất phong tình, cũng đi theo sau cô ta.

Nguyễn Thiên Mạch!

Rõ ràng, người phụ nữ xinh đẹp này, là cứu tinh do Nguyễn Thiên Mạch mang đến cho con gái và con rể của cô.

Nhìn đôi chân dài miên man của người đẹp này, giữa sân không ít đấng mày râu, trong con ngươi đều hiện lên cực nóng bỏng.

Kim Trác Húc đặc biệt không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt.

Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú nhìn người phụ nữ này, muốn xem cứu binh của Nguyễn Thiên Mạch, đến cùng có năng lực gì.

Đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Thôi Nhã Tuyết hơi thay đổi một chút, cô thấp giọng nói: "Bùi Thiếu, đây là Tạ Tiểu Mạn của Tạ Môn Kim Lăng."

Bùi Nguyên Minh hơi nheo mắt, sau đó cười nói: "Ngày xưa Vương Tạ Đường, người thường bay vào nhà, chính là Tạ Môn sao?"

"Vâng..."

Lúc Bùi Nguyên Minh đang nói chuyện với Thôi Nhã Tuyết, thấy người đàn ông bụng phệ kia mới đứng lên, tìm kiếm cảm giác có mặt.

"Tạ tiểu thư, ngài tới rất đúng lúc!"

" Tiểu tử này, chẳng những tự tiện xâm phạm tàu du lịch Diamond Queen, mà còn đánh người, bắt cóc người, thậm chí còn phế bỏ Lục tiểu thư của chúng ta!"

"Đây là không cho Tạ Môn cùng Kim gia các ngươi mặt mũi!"

" Đồng thời, cũng là đang đánh mặt của chúng ta, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho chúng ta!"

"Lần này chúng tôi đến Mỹ để khảo sát, nhưng vì lời mời tử tế của Tạ Môn, chúng tôi mới có thể tạm gác mọi chuyện, lên tàu du lịch!"

"Bây giờ bị ức hϊếp, cô phải đứng ra bênh vực cho chúng tôi!"

Những vị khách khác nghe xong cũng nhao nhao mở miệng, nghĩ rằng nếu có Tạ Tiểu Mạn ở đây, mắt mũi của bọn hắn sẽ có thể trở về.

Kim Trác Húc nghe vậy cũng nheo mắt lại, sau đó dựa vào lan can, mỉm cười nói: "Tạ tiểu thư, lời mọi người nói đều đúng."

"Tuy tàu này thuộc sản nghiệp của ta nhưng hiện tại do Tạ ký hợp đồng ủy thác! Hiện tại, có người đánh đến tận cửa tức là không nể mặt Kim gia ta cũng như đánh mặt Tạ gia ngươi."

"Như vậy hai bên Kim - Tạ chúng ta đều mất sạch mặt mũi đúng không?"

Nghe thấy những lời này ba người Dương lão thái quân, Dương Hạo Nam cùng Dương Tâm Di như nhìn thấy chút sinh cơ.

Tròng mắt của bọn hắn đều phát sáng lên, ánh mắt sáng rực nhìn xem Tạ Tiểu Mạn cùng Nguyễn Thiên Mạch.

Lúc này, Nguyễn Thiên Mạch cũng lạnh giọng nói: "Tạ tiểu thư, chính là nam nhân này, muốn đem hai mẹ con chúng ta đuổi tận gϊếŧ tuyệt!"

" Ta cùng bọn hắn có nói qua, ta cùng Tạ Môn Kim Lăng có quan hệ, có ngài Tạ Tiểu Mạn tiểu thư làm chỗ dựa!"

"Nhưng Bùi Nguyên Minh này, lại còn nói Tạ Tiểu Mạn chỉ là cái rắm!"

Giờ phút này, Nguyễn Thiên Mạch ước gì ỷ vào Tạ Môn Kim Lăng, trực tiếp đè chết Bùi Nguyên Minh, cho nên nhịn không được thêm mắm thêm muối, ngôn ngữ tru tâm.

Nghe thấy những lời này, cùng tiếng khóc lóc kể lể của đám người, khuôn mặt thanh tú của Tạ Tiểu Mạn tràn đầy ớn lạnh.

Nàng nhẹ giọng nói: " Chư vị yên tâm, chuyến du thuyền này đúng là do Tạ Môn Kim Lăng nhận thầu."

"Lần này đoàn khảo sát đến Mỹ, cũng do đích thân ta tổ chức."

"Vì ta đã tổ chức một sự kiện như vậy, ta khẳng định phải che chở chư vị chu toàn. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của ta!"

"Vậy ta nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng.”

"Vì các ngươi là khách quý của ta, không ai có thể xúc phạm các ngươi, cũng không ai có thể làm tổn thương các ngươi!"

Tạ Tiểu Mạn tư thế rất chảnh chóa, sau đó giẫm lên giày cao gót, mang theo Nguyễn Thiên Mạch đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.

"Ngươi tên là Bùi Nguyên Minh đúng không?"

"Nguyễn Thiên Mạch đã nói cho ta biết, chút ân oán giữa ngươi và mẹ con Nguyễn gia rồi!"

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi phải hiểu nơi này là nơi nào! Ngươi phải hiểu rõ thân phận của những người chúng ta!"

"Ở nơi này, ngươi xông vào mà không được phép, cầm súng trái phép, còn động thủ đánh người, đả thương người!"

" Ngươi ăn gan hùm mật báo sao!?"

"Đáng ghét nhất là ngươi dám bắt cóc người dưới mũi chúng ta?"

"Ai cho ngươi tư cách khinh thường Vương Pháp?"

" Ngươi quả thực cả gan làm loạn!"

"Ta mặc kệ ngươi là ai, ta hiện tại một bàn tay đập chết ngươi, đi đến đâu, người có lý đều là ta!"

Lời nói của Tạ Tiểu Mạn băng lãnh, bá đạo, vô tình, thể hiện sức mạnh cường thế của Tạ Môn Kim Lăng.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Đây là chuẩn bị giảng đạo lý cùng ta sao?"

" Cũng được, các ngươi muốn giảng đạo lý, ta cũng cùng các ngươi giảng một chút!"

" Vị này Tạ tiểu thư đúng không? Ngươi không hỏi ta, tại sao muốn dẫn đi một nhóm Dương Gia ba người sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »