Chương 3764: Dương gia nội loạn

Đúng lúc này, điện thoại của Bùi Nguyên Minh đột nhiên rung lên.

Anh nhấc máy định trả lời, thì bên kia một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Anh rể, anh đang ở đâu? Sao anh không đến Kim Lăng với chúng em?"

Người gọi tới là Trịnh Khánh Vận.

Bùi Nguyên Minh nghe vậy cười nói: "Anh rể xử lý một ít chuyện bên Nam Dương, giải quyết xong liền đi qua, có chuyện gì sao?"

"Anh rể, anh sẽ không quên sao? Anh suy nghĩ kỹ một chút, ba ngày nữa là ngày gì?" Trịnh Khánh Vận nói có chút ngượng ngùng.

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba ngày nữa là kỷ niệm ngày cưới của anh và chị của em!"

Nghe những lời này, Trịnh Khánh Vận sững sờ nửa ngày, mới hừ một tiếng, nói: "Còn gì nữa!? Anh nghĩ tiếp đi!"

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ lung tung, thật lâu sau mới do dự: "Xem ra, là sinh nhật của em?"

Trịnh Khánh Vận bên kia điện thoại như muốn nhảy dựng lên, sau đó khẽ nói: "Anh rể, nhớ kỹ lời anh từng nói, anh nói hàng năm sẽ tổ chức sinh nhật cho em!"

"Vậy ba ngày nữa, em sẽ chuẩn bị tiệc rượu mừng sinh nhật ở Kim Lăng, nếu là anh không đến, em sẽ báo cáo với tỷ của em!"

Trịnh Khánh Vận nói xong liền vui vẻ cao hứng bừng bừng cúp điện thoại.

Bùi Nguyên Minh thực sự bất lực, không thể làm gì trước loại em dâu có chút điêu ngoa bốc đồng này.

Anh cầm điện thoại, sau một lúc suy nghĩ, anh bấm video call cho Trịnh Tuyết Dương, ngay sau đó, khuôn mặt quyến rũ của Trịnh Tuyết Dương hiện lên trên điện thoại.

"Sao vậy? Anh không phải đi Nam Dương sao?"

Trịnh Tuyết Dương ở đối diện, rõ ràng đang bận bịu hoàn thiện một văn phòng nguy nga.

“Em đến Kim Lăng rồi sao?” Bùi Nguyên Minh cười, “Anh trong ba ngày sẽ tới đó, em có chuyện gì sao?

Sau một hồi suy nghĩ, Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, lau trán nói: "Em bên này cũng không có chuyện gì."

"Mà này, ba ngày nữa sinh nhật Khánh Vận. Mấy ngày nay, cô ấy bận bịu gọi điện cho bạn bè nói tới chúc mừng sinh nhật. anh làm anh rể, đến lúc đó tuyệt đối không được vắng mặt!"

"Còn nữa, mẹ nói mẹ đang ở Kim Lăng, mấy ngày này mẹ sẽ đi du lịch một chuyến, em đã sắp xếp lộ trình cho mẹ rồi, đến lúc đó, tâm tình của bà hẳn là sẽ tốt một chút."

"Em quên gì đó à?"

Trịnh Tuyết Dương hơi sửng sốt nói: "Làm sao vậy?"

"Ba ngày sau, cũng là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta."

"Nhân tiện, chúng ta sẽ làm một bản sao giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta chứ?"

Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, nhanh chóng cúp video call.

...

Ba giờ chiều, Bệnh viện Nhân dân Tân Thành, khu VIP.

Dương gia Lão thái quân đã tỉnh từ nãy giờ.

Bà ta lúc này đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú lên phía trước, đồng thời trên mặt nhăn lại thật sâu, rất xấu xí.

Bà ta chỉ ngây người ngơ ngác nhìn phía trước, không nói một câu nào, không tức giận, thậm chí cũng không có đằng đằng sát khí.

Điều này làm cho đám người Dương gia tụ tập trong phòng, hai mặt nhìn nhau, ánh mắt ai cũng căng thẳng, hi vọng Dương gia lão thái quân lúc này có thể có ý kiến.

Nhưng Dương Gia lão thái quân không nói cái gì.

"Lão thái quân, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Không biết qua bao lâu, Dương Hạo Nam thực sự có chút chịu không được bầu không khí dạng này.

Hắn vô cùng căng thẳng, vạn phần khẩn trương, vì sợ rằng Dương Gia lão thái quân, sẽ thật sự đồng ý những điều kiện đó.

Bởi vì như vậy, chẳng những chân của hắn sẽ bị đánh gãy, mà Dương Gia sẽ còn mất đi tất cả, rốt cuộc hắn không có cách nào vinh hoa phú quý.

" Ngài nhất định phải đưa ra ý kiến!"

"Đúng vậy, lão thái quân, ngài là chưởng môn nhân Dương gia chúng ta, là trụ cột của Dương gia chúng ta!"

" Ở thời điểm này, ngài nhất định không thể nói lời đầu tiên làm loạn trận cước, có ngài dẫn đường, mọi người mới có thể đoàn kết nhất trí đối đầu với ngoại giới!"

Dương Tân Di bụm mặt mở miệng.

"Chúng ta Dương gia có cốt khí, dù sao chúng ta cũng là một trong tam đại gia tộc của Nam Dương!"

"Đối với một gia tộc như chúng ta, chúng ta tuyệt đối có thể bị gϊếŧ, nhưng không thể bị nhục!"

"Bùi Nguyên Minh hắn muốn để ngài tự mình, đánh gãy chân của chúng ta, hắn chính là muốn xem chúng ta tự gϊếŧ lẫn nhau, muốn để chúng ta cốt nhục tương tàn!"

"Chúng ta tuyệt đối không được khuất phục trước sự ép buộc của hắn!"

Rõ ràng, ngoài việc cố gắng giữ lại chân của mình, Dương Tân Di còn muốn duy trì một chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Rốt cuộc, nếu mất đi Dương gia, cô và Dương Hạo Nam sẽ mất tất cả, không có gì cả.

Nhưng mà giờ phút này, sự kêu gào ngang ngược của Dương Hạo Nam và Dương Tân Di, cũng không khiến người Dương gia đồng tình, những trưởng lão đều là âm mặt không nói lời nào.

Rốt cuộc, thứ mà Bùi Nguyên Minh muốn đánh gãy, không phải chân của bọn hắn, mà là chân của Dương Hạo Nam và Dương Tân Di.

Không phải não của bọn hắn bị hỏng, ở thời điểm này lại đi liều chết.

Chẳng lẽ ăn no rỗi việc hay sao?

Hơn nữa, hiện tại bọn hắn có thể thấy rõ ràng, Dương gia trước mặt Bùi Nguyên Minh, không bằng cái rắm!

Nếu Bùi Nguyên Minh muốn chơi chết Dương gia, dễ như bóp chết một con kiến!

Dương Gia lão thái quân vẫn không nói gì, nhưng khi nghe được ba chữ Bùi Nguyên Minh, ánh mắt bà ta trở nên cực kỳ oán độc, dường như trong lòng có vô hạn hận ý.

Theo bà ta, chính vì sự tồn tại của Bùi Nguyên Minh, mà bà ta mới mất đi tất cả, và Dương gia có kết cục như thế này!

Vừa lúc Dương Gia lão thái quân đang định nói gì đó, lúc này, cửa phòng bệnh bị người một chân đá văng ra, có mấy người Dương gia vọt vào.

"Lão thái quân, chuyện lớn không tốt, người của Cục Công thương, không biết vì sao lại đột nhiên tiến vào Dương gia của chúng ta, còn nói muốn kiểm tra sổ sách tài khoản và bảng kê thuế của chúng ta!"

"Lão thái quân, Sở Lao động cũng tới nhà máy Dương gia của chúng ta, nói trước đây, việc chúng ta không trả lương cho công nhân lộ ra ánh sáng, bọn hắn muốn theo lẽ công bằng xử lý!"

"Lão thái quân, thật không tốt. Có vài cổ đông của chúng ta, thực sự chủ động liên hệ với Dương Huyền Trân, bán cổ phần của gia tộc chúng ta với giá rất thấp!"

"Ngoài ra, một số nhà cung cấp hàng cho chúng ta, hiện đang thúc giục chúng ta trả tiền hàng!"

" Còn có, ngân hàng hiện đang thúc các khoản vay chưa đến hạn ..."

"Lão thái quân, Nguyễn gia bên kia truyền đến tin tức, Nguyễn Thiên Mạch bị đuổi ra khỏi cửa, từ nay về sau không phải người của Nguyễn gia nữa..."

Tin tức xấu lần lượt truyền đến, tin sau chấn động hơn tin trước, chấn động lòng đám người Dương gia, dung mạo xấu xí.

"Lão thái quân, Võ Minh Nam Dương đối ngoại tuyên bố, sản phẩm Dương gia Bạch Dược kém phẩm chất, bọn họ sẽ chỉ dùng sản phẩm của Dương thị Bạch Dược..."

"Chúng ta đã chết, chúng ta xong đời rồi!"

Nghe được những tin tức này, rất nhiều người Dương gia có mặt bị dọa sợ đến mức trực tiếp ngã ngồi xuống đất, tất cả đều sững sờ trợn mắt hốc mồm, cứng họng không nói nên lời.

Bây giờ, Bùi Nguyên Minh thật sự có thể bóp chết Dương gia trong vài phút, có thể khiến sự phú quý của bọn hắn biến mất hoàn toàn, thậm chí, bọn hắn sẽ sớm lưu lạc đầu đường xó chợ nhục nhã khổ cực, cho nên lúc này thật sự hoảng loạn!

"Làm gì? Chuyện này làm sao có thể?"

"Bùi Nguyên Minh Đây là con rắn đánh bảy tấc có thể dễ dàng làm tê liệt Dương gia chúng ta!"

"Mặc dù hắn làm như vậy có chút lưỡng bại câu thương, nhưng đối với hắn không thành vấn đề."

"Chỉ cần chúng ta hoàn toàn tê liệt, hắn có thể cùng Dương Huyền Trân hợp lực, cùng Dương thị Bạch Dược chiếm đoạt thị trường đan dược!"

"Lão thái quân, thời khắc sinh tử, ngài nhất định phải nói cái gì, có ý kiến cứu vãn cục diện!"

"Nếu không, chúng ta hãy quỳ trước mặt Dương Huyền Trân mà cầu xin cô ấy, dù sao cô ấy cũng là người của Dương gia, cô ấy có thể sẽ bỏ qua cho chúng ta!"

Một đám người Dương gia, giờ phút này toàn bộ như ong vỡ tổ, mặc kệ tình huống của Dương Gia lão thái quân, đồng loạt quỳ xuống bên cạnh Dương Gia lão thái quân.

Dương Hạo Nam cùng Dương Tân Di mí mắt cũng nhảy lên: "Lão thái quân, chúng ta còn có thể tìm được mối quan hệ gì không?"

"Nếu không, chúng ta thực sự phải chạy trốn sang Mỹ!"

" Ngậm miệng, toàn bộ tất cả, im miệng cho ta!"

Nhìn thấy người của Dương gia đang hoảng sợ như một con chó chết, Dương Gia lão thái quân lúc này mới phẫn nộ vỗ xuống giường bệnh, lớn tiếng quát: "Các ngươi những người này, cũng được coi là những ưu tú của Dương gia, ngày bình thường ăn ngon uống sướиɠ cúng bái các ngươi.

Từng người một không phải là Đại học Quốc Tế, thì là đi du học! "

"Tại sao đến thời khắc mấu chốt, lại không có chút nào tập trung định lực, mới xảy ra chuyện liền nát như nồi cháo!"

"Đừng nói đến chuyện so sánh với họ Bùi, cho dù là so với Dương Huyền Trân, các ngươi đều là rác rưởi, hoàn toàn là phế vật!"

"Chẳng trách Dương gia chúng ta, lần này mất mặt xấu hổ, bị người giẫm nát dưới lòng bàn chân!"

" Cũng là bởi vì các ngươi, không có chút nào năng lực, không có chút nào phấn đấu!"

"Chỉ cần các ngươi có năng lực một chút, chúng ta liền không dậm chân tại chỗ!"

"Rác rưởi, một lũ chân chân chính chính phế vật!"

Nhìn thấy Dương Gia lão thái quân hỉ mũi trừng mắt chằm chằm, lửa giận bùng phát, không khí toàn trường, đều là im phăng phắc.

"Lão thái quân, ngài bây giờ đánh chửi chúng ta có ý nghĩa gì? Điều này không thể giải quyết được vấn đề!"

"Đúng, sau khi vượt qua giai đoạn khó khăn, ngài có thể mắng chửi người khác bất cứ điều gì ngài muốn. hiện tại lửa cháy đến nơi mới nói những điều này, có ý nghĩa gì sao?"

"Hơn nữa, chúng ta muốn làm gì cũng vô dụng, mấu chốt của vấn đề, là ngài muốn một chân đạp Dương Huyền Trân ra khỏi Dương gia!"

"Đúng vậy, nếu như không phải ngài đối phó với Dương Đế Minh và Dương Huyền Trân như vậy, chúng ta bây giờ đã sớm phát đạt, chúng ta đã sớm là đệ nhất gia tộc của Nam Dương!"

" Đúng, bằng không lão thái quân ngài, đi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đi."

"Cho dù Dương Huyền Trân không cho ngài thể diện, không nể mặt ngài, lão gia tử hẳn là sẽ nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng nhiều năm!"

"Chúng ta có thể dựa vào bọn họ, để giàu có trong nhiều thập kỷ nữa!"

Rất nhanh, toàn bộ thành viên Dương Gia đều thi nhau mở miệng.

Một mặt là phát tiết bất mãn của bọn hắn.

Mặt khác, bọn hắn đã giàu có sung sướиɠ nhiều năm, ai nguyện ý bỏ đi những thứ này?

Bọn hắn từ lâu, đã mất đi khả năng ra ngoài làm công cho người khác, nếu thật sự mất đi che chở của Dương Gia, bọn hắn chỉ có thể đi ăn xin.

Cho nên, dù có quỳ trước mặt Dương Đế Minh, Dương Huyền Trân, bọn hắn cũng nguyện ý.

Có thể nói, địa vị của Dương gia lão thái quân triệt để bị lung lay, bà ta cũng không còn tiếp tục là chưởng môn nhân của Dương gia như trước nữa.

Dương Hạo Nam run lên bần bật khi nhìn thấy cảnh này: " Các ngươi đang nói cái gì vậy?"

"Nói cái gì vậy !?"

" Chất vấn lão thái quân, ngươi không muốn sống nữa sao !?"

"Không muốn sống!?"

Dương Tân Di cũng là khẽ kêu một tiếng.

" Chúng ta có thể có sự huy hoàng của hôm nay, phú quý hôm nay, còn không phải dựa vào lão thái quân anh minh thần võ sao? Các ngươi đối đãi với lão thái quân như thế này, lương tâm của các ngươi sẽ không đau đớn sao?"

" Các ngươi thế nào có thể qua sông đoạn cầu như thế này !?

Rõ ràng, Dương Hạo Nam và Dương Tân Di đều hiểu rõ, người khác vẫn có cơ hội cúi đầu, có cơ hội được tha thứ.

Nhưng hai người bọn hắn tuyệt đối không có cơ hội.

Thậm chí, việc đầu tiên phải cúi đầu trước Bùi Nguyên Minh và Dương Huyền Trân, chính là đánh gãy chân huynh muội bọn hắn.

Tên khốn Họ Bùi này, gϊếŧ người còn muốn tru tâm.

"Câm miệng, câm miệng cho ta!"