Chương 3754: Kỷ niệm ngày thành lập Dương Gia

Giờ phút này, Hoàng Thiên Hoa kiêu ngạo, độc đoán khiến Bùi Nguyên Minh vừa nhìn hắn lại thở dài một hơi.

Luôn luôn đều là người khác uy hϊếp mình như thế, không nghĩ tới hôm nay người của mình, cũng uy hϊếp người khác như vậy.

Xem ra cần phải để Bùi Cửu Phong, dạy cho Hoàng Thiên Hoa thật tốt, thế nào là văn minh, lễ độ.

Đại Hạ là quốc gia quy củ, từ khi Hoàng Thiên Hoa trở thành chân chó của chính mình, hắn không thể làm loại nghiền xương thành tro bực bội như vậy!

Nghe được lời nói Hoàng Thiên Hoa, đám tử đệ của Võ Minh Tân Thành đều thần sắc hoảng sợ quỳ xuống, từng người từng người quỳ phải thẳng tắp.

Mà cách đó không xa, trong chiếc Porsche 718, khuôn miệng nhỏ nhắn của Nguyễn Khả Khả há to, hồi lâu cũng không thể khép lại.

Cô không thể tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt.

Nàng và Dương Hạo Nam cẩn thận tính kế từ lâu, trả giá cũng rất nhiều, mới mời được Hoàng Phi Hổ ra tới.

Đêm nay, nàng không chỉ muốn Bùi Nguyên Minh không có cách nào gầy dựng, mà còn muốn Bùi Nguyên Minh giao ra công thức của Dương thị Bạch Dược.

Nhưng cuối cùng, nàng cũng không nghĩ ra được diễn biến của sự việc, hoàn toàn không khỏi ngạc nhiên, khi thấy Hoàng Phi Hổ và những người khác thực sự trực tiếp quỳ xuống.

Điều này làm Nguyễn Khả Khả không kịp chuẩn bị.

Nhưng cô không cho rằng, đó là năng lực của Bùi Nguyên Minh, mà là nhìn Dương Huyền Trân bằng ánh mắt căm hận.

Tại sao người phụ nữ này lại xinh đẹp hơn mình, và cô ấy còn có năng lực như vậy.

Giữa sân, Hoàng Thiếu Hoa đã thu dọn sạch sẽ mấy chục người, rồi mới xoay người đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh một cách cung kính: "Bùi Thiếu, xin ngài mở miệng, hẳn là nên xử trí thế nào thì xử trí như thế."

" Muốn chém gϊếŧ, muốn róc thịt, chúng ta tại Võ Minh Tân Thành, cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì."

Nhìn thấy Hoàng Thiên Hoa dáng vẻ cung kính, Hoàng Phi Hổ trực tiếp rùng mình một cái: "Bùi Thiếu, tôi thật sự biết mình sai rồi. xin cho tôi một cơ hội."

"Chóc -"

Bùi Nguyên Minh búng tay một cái.

Một hủ cao dược của Dương thị Bạch Dược vừa mới đun xong, đã được nhân viên nhấc ra đặt trên mặt đất, trong đó nhàn nhạt mùi thuốc.

Bùi Nguyên Minh cầm gậy gỗ khuấy đều, cười nói: "Ta là người không thích đánh gϊếŧ, nhưng cũng không thích người không cho ta mặt mũi."

" Hoàng đại cao thủ đúng không?"

"Ngươi vừa rồi ném hộp cao dược Dương thị Bạch Dược của ta, hiện tại sẽ không muốn lật úp hũ cao dược của ta, đúng không?"

" Đến đây, các ngươi đem cao dược sử dụng hết, thì có thể rời đi, khi nào dùng hết thì rời đi, như vậy có được không?"

Bùi Nguyên Minh thờ ơ cười, nhưng Hoàng Phi Hổ cùng những người khác trong tiềm thức rùng mình run rẩy .

Nhưng đối với Bùi Nguyên Minh.

Hoàng Phi Hổ và những người khác giẫm lên cửa, còn chuẩn bị đánh người, đập phá cửa hàng, thậm chí còn cho Tiểu Mị một cái tát vào mặt.

Chuyện như vậy là không thể tha thứ.

Nếu như không phải mình có chút đạo hạnh, có chút năng lượng, có lẽ hôm nay cửa hàng sẽ bị đập phá, nhân viên của anh sẽ phải đi bệnh viện.

Vì vậy, Bùi Nguyên Minh đối với những kẻ ức hϊếp nam nữ, cũng không có ý gì khách sáo.

Không khiến người này biết sợ hãi hai chữ viết thế nào, e rằng cửa hàng của bọn họ sẽ không dễ dàng mở ra.

“Bùi Thiếu, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi không nên hất thuốc của ngài.” Hoàng Phi Hổ khóe miệng nhúc nhích.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ sử dụng hết thuốc của ngài, tuyệt đối không lãng phí."

Những người khác cũng lần lượt gật đầu, tất cả đều thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hiển nhiên chỉ cần bôi một chút thuốc mỡ, bọn hắn liền có thể tiếp nhận.

Bùi Nguyên Minh cười, vẻ mặt lãnh đạm.

Hoàng Phi Hổ lúc này mới vươn tay ra, chuẩn bị bôi thuốc cho chính mình.

"Chờ một chút..."

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

"Đây là thuốc trị chấn thương. không có chấn thương tổn thương. Làm sao có thể tùy tiện dùng được?"

"Chúng ta phải kê đơn đúng bệnh hốt thuốc, hiểu không?"

Bùi Nguyên Minh thờ ơ cười, nhưng Hoàng Phi Hổ cùng những người khác, trong tiềm thức lại rùng mình một cái.

Thuốc điều trị chấn thương !?

" Nghe hiểu chưa? Bùi Thiếu kêu ngươi dùng thuốc điều trị chấn thương!"

Hoàng Thiên Hoa lạnh lùng nhìn Hoàng Phi Hồng một cái, sau đó một bước phóng ra, giẫm thẳng lên cổ tay trái Hoàng Phi Hổ.

"A --"

Có một tiếng gào thét bạo phát, Hoàng Phi Hổ bàn tay "Droac" một tiếng, trực tiếp bị bẻ gãy.

Nhưng hắn không dám giãy dụa, mà là y nguyên quỳ trên mặt đất.

Sau đó, liền thấy Hoàng Thiên Hoa đích thân ra tay, giúp hắn đắp cao dược lên tay, băng gạc lại.

" Nhìn thấy chưa, thuốc chấn thương phải được sử dụng như thế này!"

Theo lời nói của Hoàng Thiên Hoa, Hoàng Phi Hổ cùng những người khác đều là mí mắt nhảy dựng, tử đệ Võ Minh ở Tân Thành, càng là từng người toàn thân run rẩy.

Nhìn ánh mắt Bùi Nguyên Minh, trong lòng bọn hắn tràn ngập sợ hãi.

Và nhìn vào một nồi cao dược tràn đầy, tất cả đều biết rằng, nếu một người không đánh gãy cả hai tay, nồi cao dược đó sợ là dùng không hết.

" Ôi ôi, Bùi Nguyên Minh, ngươi thật đúng là tiểu nhân đắc chí!"

Cách đó không xa, Nguyễn Khả Khả nhìn Bùi Nguyên Minh ở nơi đó làm mưa làm gió, tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy.

Hôm nay cô chuẩn bị nhiều thứ như vậy, mục đích là muốn xem Bùi Nguyên Minh xấu hổ như thế nào, mà không phải nhìn Bùi Nguyên Minh không đánh mà thắng, răn đe người của Võ Minh ở Tân Thành.

Sau đó, nàng gắt gao cầm tay lái, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt oán hận.

"Đúng vậy, ta đã đánh giá thấp ngươi, xem thường ngươi và Dương Huyền Trân hai người, lại có thể đem Hoàng Thiên Hoa kéo tới làm chỗ dựa, hôm nay ta chịu nhiều thiệt thòi!"

"Nhưng điều này không có nghĩa là, với một Hoàng Thiên Hoa, liền có thể để cho ngươi muốn làm gì thì làm!"

"Người của Võ Minh ở Tân Thành, đều biết Nguyễn gia chúng ta, người chúng ta quen biết, còn có địa vị cao hơn Hoàng Thiên Hoa!"

"Bọn họ có thể một chân giẫm chết ngươi!"

Tự mình líu lo xong, Nguyễn Khả Khả nhanh chóng gọi điện cho Nguyễn Thiên Mạch: "Mẹ, vì ngày kỷ niệm của Dương gia, chúng ta phải mang một ít Phó minh chủ từ Võ Minh Tân Thành đến!"

"Dù sao Dương gia cũng bán thuốc Đông y! Nếu những người đứng đầu Võ Minh Tân Thành đặt hàng, nhất định sẽ tăng doanh thu!"

" Được rồi, không có vấn đề, dù sao cũng là sản nghiệp của nữ nhi ta về sau, là chuyện của con rể ta, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó!"

Nguyễn Thiên Mạch tao nhã cúp điện thoại ở sân bay, sau đó cô dẫn theo một nhóm nữ nhân thời thượng đi tới hành lang VIP của sân bay.

Cô nhận được tin tức mới nhất, Lôi Tuấn Quang Lôi tổng của Lĩnh Nam Tập đoàn Thiện Nhân, và Hạ Vân tổng của Tập Đoàn Khai Sơn ở Đại Hạ, hai vị thư ký hôm nay đã sớm đến trước.

Nàng nghĩ trăm phương ngàn kế chạy đến, chính là vì cùng hai vị đại nhân vật này tạo mối quan hệ, để địa vị của mình trong Nguyễn gia càng cao hơn.

Đó là lý do tại sao, cô ấy đã tân tân khổ khổ chờ đợi rất lâu ở đây.

Chẳng bao lâu, liền thấy hàng chục người đàn ông và phụ nữ tung cẩu, xuất hiện trong hành lang VIP.

Đi ở phía trước là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, phục sức đơn giản, nhưng khí chất bức người, trong lúc phất tay, mang theo một cỗ khí thế bất phàm.

Và nửa bước sau cô, là một người đàn ông mặc vest, mang trên mặt một loại khí tức thượng vị giả.

Nguyễn Thiên Mạch có thể coi là tinh mắt, nhìn thoáng qua cô cũng nhận ra, đây là Hạ Vân và Lôi Tuấn Quang.

Đồng thời cô còn nhìn ra, Hạ Vân hẳn là có địa vị cao hơn Lôi Tuấn Quang một chút.

Dường như, Hạ Vân là tâm phúc của vị kia trong truyền thuyết.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thiên Mạch nở nụ cười dè dặt, sau đó từng bước tiến lên, đưa tay phải ra, trên mặt lộ ra vẻ lễ phép.

"Hạ Bí Thư, Lôi tổng, chào buổi tối!"

"Ta là Nguyễn Thiên Mạch của Nguyễn gia, Nam Dương tam đại gia tộc!"

"Thay mặt Nguyễn gia, ta hoan nghênh hai vị tới Tân Thành."

Cả Hạ Vân và Lôi Tuấn Quang khi nhìn thấy Nguyễn Thiên Mạch đều là hơi sững sốt, có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Nguyễn Thiên Mạch.

Nhưng ngay sau đó Lôi Tuấn Quang liền cười nói: "Thì ra là Nguyễn tổng của Nguyễn gia. Thông tin cũng thật linh thông, ngươi làm sao có thể biết chính xác chuyến bay của chúng ta như vậy?"

"Thật thú vị."

Nguyễn Thiên Mạch nở nụ cười xinh đẹp nói: "Nữ nhi của ta, nói thế nào cũng sắp là con dâu của Dương Gia."

"Lôi tổng, Hạ Bí Thư, hai người tới đây dự lễ kỷ niệm thành lập Dương gia, ta biết tin tức không phải rất bình thường sao?"

"Kỷ niệm thành lập Dương gia?"

Hạ Vân và Lôi Tuấn Quang nhìn nhau, vẻ mặt càng thêm ý tứ sâu xa.

Nguyễn Thiên Mạch nở nụ cười vô cùng ngọt ngào: "Hai người các vị, cũng hiếm khi đến Tân Thành. không bằng cho ta một chút mặt mũi, cho ta một chút cơ hội."

" Đêm nay ta sẽ làm chủ, nhất định khiến hai vị thử nhìn một chút những món ăn chính thống nhất ở Tân Thành, hai vị thấy thế nào?"

" Nguyễn tổng, xin lỗi, chúng tôi sắp gặp chủ tịch của chúng tôi bây giờ."

" Hôm nào có cơ hội, rồi nói vào một ngày khác."

Hạ Vân nói xong một câu khách khí, liền xoay người rời đi.

Lôi Tuấn Quang cười xin lỗi Nguyễn Thiên Mạch, cũng là mang theo người rời đi.

Khi bị Hạ Vân trực tiếp từ chối, Nguyễn Thiên Mạch không dám tức giận, nàng chỉ là hơi sững sờ, sau đó một mặt chấn kinh.

Chủ tịch trong miệng Hạ Vân?

Không phải là vị trong truyền thuyết kia sao?

Vị kia thế mà thực sự ở Tân Thành !?

Chẳng lẽ, năng lựơng của Dương gia đã đến mức này rồi sao?

Lúc này, Nguyễn Thiên Mạch càng khẳng định quyết tâm, để con gái gả cho Dương gia.

Chỉ cần để nữ nhi gia nhập Dương Gia, như vậy mình cũng liền tương đương với gián tiếp sở hữu năng lượng này.

Đương nhiên, nếu con gái của cô may mắn biết được vị trong truyền thuyết kia, như vậy, dù nữ nhi chỉ làm tiểu tam tiểu tứ( vợ 3 vợ 4), Nguyễn Thiên Mạch nghĩ cũng không sao.

Chỉ có điều, nàng lại cảm thấy mình có chút si tâm vọng tưởng.

Quay đầu nhìn bóng lưng của Hạ Vân và Lôi Tuấn Quang, Nguyễn Thiên Mạch nghiến răng nghiến lợi một hồi mới lẩm bẩm: " Nếu không được, mẹ con chúng ta cùng tiến lên, ta liền không tin!"

" Còn không giải quyết được một nam nhân!"

...

Ngày hôm sau, đúng mười giờ sáng.

Cửa hàng chủ đạo của Dương Gia Bạch Dược, giăng đèn kết hoa, còn mời cả đội múa lân sư rồng, cực kỳ náo nhiệt.

Một mặt là để cho mẹ con nhà họ Nguyễn gia thể diện, mặt khác, cũng là để trấn áp cái gọi là Dương thị Bạch Dược của Dương Huyền Trân và Bùi Nguyên Minh.

Lão thái quân của Dương gia, tạm thời quyết định đặt địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm ở cửa hàng Nguyễn Thiên Mạch, chỉ cách tiệm cũ kỹ của Bùi Nguyên Minh mười mét.

Có diện tích hơn 800 mét vuông, tổng cộng có ba tầng lầu, được trang trí cổ kính và nguy nga tráng lệ.

Điều quan trọng nhất là bốn chữ lớn Dương Gia Bạch Dược, do các họa sĩ nổi tiếng viết bằng tay, vô cùng chói mắt và rực rỡ.

Các phóng viên của Tân Thành TV và Daily News lần đầu tiên đến đây, ai cũng muốn chứng kiến phong thái một trong tam đại gia tộc Nam Dương.