Chương 3635: Giẫm ngược trở về

Hoàng Thiếu Quân dường như nghĩ đến điều gì đó, giọng nói lúc này có chút khô khốc.

"Cái gì? Thay mặt Long Môn chống lại người Thiên Trúc? Những tiểu tông sư này vốn là có nhiệm vụ đặc biệt?"

"Người Hoàng kim cung vì lợi ích của bản thân muốn những tiểu tông sư này trở thành huấn luyện viên tư nhân?"

Xung quanh đều là những chất vấn từ quần chúng.

Các đệ tử của Hoàng kim Cung, những người ban đầu đã nâng cung tên trên tay, từng người cũng đều tinh thần có chút hoảng hốt.

Là thánh địa duy nhất của Võ Học trong Vũ Thành, tại Hoàng Kim Cung, chắc chắn biết người Thiên Trúc Phạm Phá Giới mang theo một đám Thiên Kiêu Thiên Trúc đến thách đấu Long Môn.

Và bọn hắn cũng biết rằng, Long Môn bên này đem ba vị Thiên Kiêu nội môn xuất ra.

Đây là ba Thiên Kiêu, từ trước đến nay cầm trong tay đều sợ bay, ngậm trong miệng đều sợ tan ra.

Mục đích đúng là vì để cho bọn họ đại biểu Long Môn, đại biểu Đại Hạ đi nghênh chiến người Thiên Trúc!

Đây chính là quốc chiến!

Nếu ai dám động tới những người này trước trận quốc chiến, đừng nói đệ tử ngoại môn hoàng kim cung, liền xem như cung chủ hoàng kim cung, đầu cũng sưng lên như cái đấu.

Còn Hoàng Thiếu Quân cả người rùng mình, trong tiềm thức nói: "Cậu là quán quân phân hội Long Môn Vũ Thành, Bùi Nguyên Minh!?"

Bùi Nguyên Minh nhẹ nói: "Coi anh còn có chút kiến thức."

Thời điểm nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Hoàng Thiếu Quân sau lưng liền ướt đẫm! Hắn nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cố gắng phát điên nhưng khóe mắt vẫn không ngừng co giật.

Bởi vì hắn biết rất rõ, bốn người này đại diện cho điều gì ở thời điểm đặc biệt này! Nói một cách đơn giản, trước khi chính thức giao chiến với Thiên Trúc, bốn người này đều là con cưng của Long Môn.

Kẻ nào dám khıêυ khí©h bọn họ, đều nhận mệnh chết không có chỗ chôn, mà người phụ nữ xấu tính giờ phút này thì là một mặt đờ đẫn.

Cô ta không thể nghĩ rằng, những người mà cô tùy tiện trêu chọc lại có thân phận và lai lịch như vậy.

Xét về tính cách thích bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh! Nếu sớm biết thân phận của đám người Bùi Nguyên Minh thì có đánh chết cô ta… Cô ta cũng không dám tới đây vênh mặt hất hàm sai khiến.

"Thế nào? Hoàng Thiếu không phải muốn bắt nạt tôi sao?"

Bùi Nguyên Minh bước tới với vẻ mặt lãnh đạm, vươn tôiy vỗ nhẹ lên má phải Hoàng Thiếu Quân.

"Lúc đầu tôi thực sự không muốn tham gia vào cái Long Môn đại hội này! Nhưng có ai đó đã nói đi nói lại với tôi rằng, tôi nên tham gia."

"Bọn họ nói, chỉ cần tôi có thể là tổng quán quân tại Long Môn đại hội này, thì tôi sẽ là người thừa kế của Long môn môn chủ, cái gọi là Thiếu môn chủ."

"Dưới một người, trên vạn người."

"Tối hôm qua, khi tiền bối Long môn đến thuyết phục tôi dẫn đội chống lại người Thiên Trúc, bọn họ cũng nói với tôi rằng, dù thắng hay bại, tôi cũng là Thiếu môn chủ."

"Tôi mặc dù khiêm tốn nhưng mà anh muốn cùng tôi chơi ỷ thế hϊếp người! Tôi cũng có thể mang những thứ này ra."

"Chúng tôi muốn nhìn xem, đến cùng là anh - một đệ tử ngoại môn thánh địa Võ Học hoàng kim cung phách lối."

"Tôi vẫn là người thừa kế tương lai của Long môn, Thiếu môn chủ phách lối!"

"Tất nhiên, cậu cũng có thể nghĩ rằng, những gì tôi vừa nói là muốn hù chết cậu."

"Hoặc là Long Môn hai chữ đối với anh - Hoàng Thiếu Quân, đối với Hoàng Kim Cung cũng vô dụng."

"Anh không cần cho Long Môn chút nào mặt mũi nhưng vấn đề là anh dám không?"

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững, lời nói tuy lạnh lùng nhưng là ở giữa từng chữ nói ra, lại mang theo một loại uy áp khó tả, trực tiếp làm cho Hoàng Thiếu Quân những kẻ này, mỗi một tên đều là miệng khô lưỡi khô.

Hoàng Thiếu Quân mí mắt không ngừng nhảy lên, khóe miệng cũng không ngừng run rẩy.

Đối mặt với Bùi Nguyên Minh, hắn thật sự không biết nên nói như thế nào.

Mà nói Long Môn không có chút mặt mũi nào với hắn, là triệt để khıêυ khí©h Long Môn, đây không phải là chuyện mà đệ tử ngoại môn Hoàng Kim Cung có tư cách làm được.

Để thừa nhận địa vị của Long Môn và thừa nhận thân phận của Bùi Nguyên Minh, đó chính là đánh vào mặt hắn.

Cho nên lúc này, Hoàng Thiếu Quân sắc mặt khó coi, một chút cũng không dám mở miệng, chỉ có thể buông thõng đầu,một mực giữ im lặng.

Chỉ bất quá nhiều khi, trầm mặc cũng đại biểu cho một loại thái độ.

Biểu hiện của Hoàng Thiếu Quân, trực tiếp làm cho toàn trường tất cả mọi người quá sợ hãi.

Bọn họ không bao giờ ngờ rằng, lời nói ngẫu nhiên của Bùi Nguyên Minh, thân phận vô cùng đơn giản lại có thể khiến Hoàng Thiếu Quân vốn kiêu ngạo, độc đoán nổ trời, lại sợ đến nước này.

Các đệ tử của Hoàng Kim Cung cũng nhìn nhau, lúc này tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt xấu hổ.

"Xem ra hai chữ Long Môn vẫn là hữu dụng."

Thấy Hoàng Thiếu Quân không nói chuyện, Bùi Nguyên Minh mỉm cười, sau đó nhìn về phía ba người Thiên Kiêu đang sững sờ lúc này, nhẹ giọng nói: "Ba người các cậu đã học được chưa?"

"Đây là bài học đầu tiên tôi dạy cho các cậu! Giờ khắc này gọi là người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng… Trái lại cũng thế."

"Có người muốn dựa vào thân phận, nhờ chỗ dựa, dựa vào năng lượng để giẫm lên chúng ta."

"Chúng ta liền dựa vào thân phận của mình, bối cảnh của chính mình, năng lượng của mình giẫm trở về."

"Các cậu đã học được chưa?”

Trong mắt Lạc Tiên hiện lên một tia dị sắc, nhìn Bùi Nguyên Minh đang hiên ngang, vẻ mặt phức tạp! Trong suy nghĩ của nàng, các đại anh hùng trên giang hồ đều là lời hứa nặng ngàn vàng, một kiếm phá Thiên Sơn.

Hình ảnh của Bùi Nguyên Minh, khác quá xa với hình ảnh anh hùng trong tâm trí cô! Nhưng Lạc Tiên cảm thấy Bùi Nguyên Minh nói đúng.

Một số người không thể cho cô mặt mũi! Người khác giẫm cô thế nào, cô liền phải giẫm ngược trở về như thế.