“Đúng đó, đúng đó” Triệu Lan Hương cũng lên tiếng phụ họa theo, cái người Bùi Nguyên Minh này có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ như vậy.
Anh và Anh Tùng, một người là tên vô dụng, một người là tên quỷ phá sản nên tỉ lệ hai kẻ phế vật này hợp tác với nhau là rất lớn! Nếu không thì giải thích thế nào về việc bây giờ anh ta không hề có chuyện gì cả.
“Triệu Lan Hương! An Diệu Linh! Hai người đủ rồi đó” Cuối cùng Bùi Nguyên Minh cũng không nhịn được mà bước một bước lên phía trước, mắt nhìn xuống hai người phụ nữ này.
Không thể phủ nhận hai người Triệu Lan Hương và An Diệu Linh, một người sεメy quyến rũ, người kia thì đáng yêu xinh đẹp! Cho dù thái độ của hai người đó lạnh lẽo băng giá nhưng nhìn thế nào họ cũng vô cùng xinh đẹp và vô cùng đáng yêu.
Nhìn thấy ánh mắt Bùi Nguyên Minh đang nhìn mình, Triệu Lan Hương làm vẻ mặt ghét bỏ! Tên phế vật này còn dám có cái nhìn ham muốn với bạn thân của vợ mình sao? Đúng là tên rác rưởi!
“Tôi nhớ lúc trước đã từng nói với cô rằng công ty của vợ tôi thiếu một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, nếu như tôi mang tiền đến thì cô phải quỳ xuống gọi tôi là “bố”, đúng không?” Bùi Nguyên Minh nheo mắt cười nhìn Triệu Lan Hương, mở miệng nói.
“Đúng vậy, tôi nói rồi” Triệu Lan Hương đột nhiên đứng lên, suýt nữa thì đυ.ng phải l*иg ngực của Bùi Nguyên Minh: “Anh đưa tiền ra đây đi đã! Anh không đưa tiền ra thì mau quỳ xuống gọi tôi là “mẹ” cho tôi”
“Đúng vậy, nếu như anh đưa tiền ra thì tôi cũng sẽ gọi anh là “bố”” An Diệu Linh ở một bên cũng không nhịn được mà đứng dậy, vẻ mặt ngập tràn sự mia mai.
“Được, hôm nay tôi chắc chắn sẽ là “bố” của hai người” Bùi Nguyên Minh cầm túi nilon ở trong góc ra.
Sau đó anh vung tay, từng xấp tiền tiền mặt ở bên trong túi nilon rơi “bộp bộp” xuống mặt đất.
Vào giây phút này, trong căn biệt thự đều im lặng không một tiếng động. Từng xấp tiền mặt chất đống trong phòng khách như tấm gạch đỏ, nó
giống như một ngọn núi nhỏ khiến người ta phải nhìn thấy mà giật mình.
“Đây… Đây là..” Trịnh Tuyết Dương làm vẻ mặt không thể tin nổi, trong chốc lát cô bị chấn động đến nỗi không thể nói được lời nào.
“Đây… Không phải là tiền giả.” Thanh Linh dường như bổ nhào đến đống tiền đó, bà ta nhặt một vài xấp tiền lên, sau khi xem xét tỉ mỉ thì lửa giận trên gương mặt cũng tan biến gần hết.
Miệng của Trình Tiểu Hiên đã biến thành chữ “O”, mặc dù cô ta sinh ra ở trong một gia tộc lớn nhưng vấn đề là cô ta thật sự chưa từng nhìn thấy hơn 1 tỷ tiền mặt xếp ở trước mặt mình.
Hai người bạn thân Triệu Lan Hương và An Diệu Linh càng cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, năm triệu tiền mặt ở trước mặt đập vào mắt thật sự khiến người ta khó mà hình dung ra được.
“Con gái ngoan, có thể gọi “bố” được chưa?” Bùi Nguyên Minh vỗ tay, mỉm cười mở miệng nói.
Lúc này Triệu Lan Hương cũng hít một hơi sâu, cảm xúc đang bị chấn động cũng được hồi phục lại. Cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt giễu cợt nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng tưởng tôi không biết ba năm nay là Tuyết Dương cho anh tiền tiêu vặt. Tên vô dụng như anh sao có thể lấy ra được năm triệu chứ? Có lẽ đống tiền này không sạch sẽ chút nào nhỉ?”
Lời nói này khiến Trịnh Tuyết Dương cũng hơi nhíu mày, cô dường như vô thức nắm lấy tay Bùi Nguyên Minh đi vào phòng ngủ.
Bùi Nguyên Minh vô cùng ngạc nhiên, bởi vì kết hôn lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Tuyết Dương chủ động cầm tay anh.
Trịnh Tuyết Dương đóng cửa phòng xong mới khẽ nói: “Bùi Nguyên Minh, anh nói thật cho tôi biết đi. Rốt cuộc số tiền này từ đâu mà đến? Đừng bảo anh đi ăn trộm đấy?”
“Em yên tâm đi, cho dù anh có lòng thì cũng không có cam đảm để làm chuyện đó. Đây là số tiền anh mượn được từ một người bạn học” Bùi Nguyên Minh thở dài nói.
Tối hôm qua mình đã nói ra thân phận là tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Bùi thị nhưng không ai tin, bây giờ điều đó cũng không cần thiết phải nói ra.
Hơn nữa Bùi Nguyên Minh biết rất rõ, nếu như Trịnh Tuyết Dương biết thân phận thật sự của anh thì cũng không phải là chuyện tốt, chắc chắn mối quan hệ của hai người sẽ trở nên phức tạp hơn.
Bùi Nguyên Minh cũng không muốn khiến Trịnh Tuyết Dương chấp nhận mình vì thân phận của mình, anh hi vọng có một ngày Trịnh Tuyết Dương có thể chấp nhận Bùi Nguyên Minh bình thường đơn giản này.
“Bạn học? Bạn học gì?” Trịnh Tuyết Dương nhíu mày: “Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi nhưng tôi chưa từng nhìn thấy anh gọi điện thoại cho bạn học nào cả.
Anh đừng tưởng tôi không biết, có một lần anh mượn tiền của bạn để khám bệnh, nhưng anh gọi mấy cuộc rồi mà vẫn không có ai để ý đến anh”
Trong lòng Bùi Nguyên Minh đau nhói, quả thật sau khi anh bị mất đi thân phận người thừa kế của gia tộc Bùi thị thì anh đã biết thế nào là sự ấm lạnh của tình người.
Những “người bạn” ngày xưa, ai ai cũng coi anh là con mãnh thú rơi xuống dòng nước lũ, thậm chí họ còn không muốn nói mấy câu qua loa khi nhận được điện thoại của anh, có người còn cho anh vào danh sách đen.
Bùi Nguyên Minh nghiến răng, cố kìm nén sự khó chịu. Anh đi vài bước, đi đến cửa phòng mới quay đầu lại nói: “Một người bạn ở đại học làm đầu tư, trước kia cậu ấy nợ anh một ân huệ cho nên bây giờ cho anh mượn tiền, coi như là trả ân huệ này. Em cứ lấy dùng trước đi”
“Người ta có thể nợ anh ân huệ gì chứ?” Trịnh Tuyết Dương không tin.
Bùi Nguyên Minh nói với vẻ tự giễu: “Chẳng phải em cũng biết khả năng của anh sao? Khi ở đại học anh bưng trà rót nước, nấu nướng giặt giũ cho một tên giàu có trong ký túc xá, không có công lao thì cũng có làm việc vất vả chứ?”
Trịnh Tuyết Dương lại tin khi nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, bởi vì Bùi
Nguyên Minh thật sự làm những công việc trong nhà rất tốt! Nếu như anh ta hầu hạ chăm sóc người giàu có đó, người ta cho anh mượn chút tiền cũng là điều đương nhiên.