Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Quyền Thế

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh ta đã luyện tập trong phòng gym được vài năm, anh ta cũng được biết đến là một võ sư dạy taekwondo đã được vài năm, đạt đến cấp đai đen, khi cú đá này được tung ra, thì uy lực mạnh mẽ vô cùng.

“Tôi nhớ Lý Đông Lưu hình như là một cao thủ đai đen Taekwondo? Tên Bùi Nguyên Minh này toang rồi, chuẩn bị gục ngã là vừa!”

“Nhưng đứa nhỏ này còn ngốc quá, nếu như không phải vì nhà họ Trịnh chúng ta không tiện ra tay, thì tôi cũng muốn cùng anh ta cho tên Bùi Nguyên Minh kia một bài học rồi!”

“Để cho anh ta giả bộ, còn nói mình là tổng giám đốc? Lát nữa để anh ta ngay cả chết thế nào cũng không biết!”

Tiếng nghị luận bàn tán ầm ĩ vang lên, ai nấy đều nhịn cười chờ xem náo nhiệt, đêm nay thật sự là một trận xoay vần bất ngờ đây.

Với cú đá này, liệu cái đầu có bị xiên vẹo gì không đây?

Đồng tử của Bùi Nguyên Minh co rút lại, nhìn bàn chân đang xông về phía mình, anh ta không có ý định lùi lại, mà chỉ đứng yên tại chỗ.

“Bùi Nguyên Minh, mau nhận lỗi đi!” Trịnh Tuyết Dương cũng không ngờ được khi tên nhát hèn không biết phải trái này sắp bị người ta đánh, bản thân cô lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Có lẽ là thật sự vì nuôi chó lâu quá nên cũng nảy sinh tình cảm, mình có thể tùy ý đánh mắng, nhưng người khác thì không sao?

“Khoa chân múa tay mà cũng học người người cách đánh lộn?” Bùi Nguyên Minh không những không sợ sệt, mà còn lạnh lùng nói.

Rõ ràng là không biết học cái thói khoa tay múa chân này từ đâu ở chỗ thầy Tam Lưu, xem ra cũng rất lợi hại đây, nhưng thực tế cũng chỉ có thể dùng để biểu diễn qua loa thôi.

Thân mang danh là con cháu chính tông của nhà họ Bùi, từ nhỏ thì buộc phải học môn võ chính tông.

Ví dụ như Bùi Nguyên Minh theo học môn Thái Cực Quyền, và đó là môn Thái Cực Quyền của nhà họ Võ có khả năng thực chiến mạnh nhất.

Mặc dù anh ta đã bị biến chất trong ba năm qua, nhưng khi đối mặt với kiểu khoa tay múa chân này, thì chẳng có vấn đề gì với anh ta cả.

“Vụt!”

Tay phải của Bùi Nguyên Minh tung ra một quyền mạnh về phía trước bên phải, trực tiếp bắt lấy quyền cước mà Lý Đông Lưu tung ra, rồi sau đó còn đột nhiên nhấc lên.

“Bốp…”

Lý Đông Lưu đang thực hiện cú không cước thì bị một quyền của Bùi Nguyên Minh phá vỡ, cả người anh ta xoay người giữa không trung sau đó lập tức ngã sõng soài ra đất, nhất thời không thể đứng dậy được, toàn thân trở nên run rẩy, ngay cả mở miệng mắng nhiếc cũng chẳng được.

Cái gì?

Tất cả mọi người đều ngần ra, đây là tình huống gì đây?

Không phải tên rác rười Bùi Nguyên Minh vừa nhấc tay phải lên chứ? Làm thế nào mà Lý Đông Lưu lại ngã thành ra thế này?

Tên rác rười này thực sự có khả năng này sao?

Thế này chẳng khác nào mèo mù vớ được cá rán chứ?

Tuy nhiên, rất nhiều người nghiêng về phía sau, cũng chỉ có thể nói Lý Đông Lưu thực sự xui xẻo, Bùi Nguyên Minh này vừa vung tay thì liền khiến anh ta ngã gục xuống đất.

“Bùi…Bùi Nguyên Minh… anh đợi đó…” Vẻ mặt Lý Đông Lưu run rẩy, phải rất cố gắng mới gượng dậy được, lúc này anh ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà kêu to: “Tôi phải gϊếŧ chết anh, nhất định phải gϊếŧ chết anh, hãy đợi đấy…”

Tất cả người ở hiện trường đều nhìn thấy lúc này Lý Đông Lưu đang chảy máu cam, sau đó còn nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt đáng thương.

Đứa ở rể này thì có thể có sính lễ gì đây? Nhưng Lý Đông Lưu thì lại khác, anh ta là thành viên cấp trung của Công ty Đầu tư Bùi thị, chỉ cần anh ta bằng lòng thì có thể tùy ý chỉ trỏ, muốn gϊếŧ chết Bùi Nguyên Minh không phải là điều quá dễ dàng sao?

Nhưng vào lúc này, Bùi Nguyên Minh không thèm để ý đến Lý Đông Lưu, mà chỉ nhặt chiếc điện thoại trên đất lên rồi gọi một cuộc Bùi Nguyên Giáp.

“Này, Bùi Nguyên Minh, có chuyện gì vậy?” Ở đầu bên kia điện thoại Bùi Nguyên Giáp rất nhiệt tình.

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Lý Đông Lưu đang nằm trên mặt đất một cái, rồi trầm giọng nói: “Trong Công ty Đầu tư Bùi thị có một người tên là Lý Đông Lưu, ngày nào cũng dùng danh nghĩa của công ty để đi lừa gạt ở bên ngoài, hãy xử lý người này cho tôi.”

“Chuyện nhỏ, muốn xử lý đến mức độ nào?”

“Để anh ta mất hết tất cả.”

Bùi Nguyên Minh nói xong liền cúp điện thoại.

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, lại còn gọi điện thoại trước mặt mình, Lý Đông Lưu nghiến răng quát: “Nhóc con, mày dám đánh ông đây sao? Chuyện này còn chưa kết thúc đâu!” “Mày nghĩ ta là ai? Ông đây là người của Công ty Đầu tư Bùi thị, sau lưng ông đây là nhà họ Bùi lừng lẫy Đà Nẵng, ở cái đất Đà Nẵng này, ông đây muốn ai nằm xuống thì không có ai dám đứng ra nói đỡ lấy một lời!”

Lúc này Lý Đông Lưu cũng có chút bối rối, anh ta nghiến răng,sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Có lẽ là để giả vờ, lúc này anh ta cố ý lên tiếng.

Một lúc sau, một giọng đàn ông trầm thấp và uy nghiêm từ bên kia truyền đến: “Đông Lưu sao? Có chuyện gì vậy?”

“Anh Hổ, em bị người ta đánh! Đúng rồi, đúng rồi! Là ở căn biệt thự số 5 của nhà họ Trịnh, anh Hổ, anh dẫn mấy người đến đây giúp em để đánh nát cái tên nhóc này mới được!” Lý Đông Lưu nghiến răng nói.

Anh Hổ kia có vẻ như đang cười thầm, rồi sau đó bình tĩnh nói: “Không sao, tôi cũng đang ở gần đây, mười phút nữa sẽ tới.”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Đông Lưu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, nói: “Nhãi ranh, nếu có bản lĩnh thì đừng có mà chạy, hôm nay ông đây sẽ khiến người không thấy được ánh mặt trời của ngày mai! Anh biết anh Hổ là ai không? Anh ấy chính là Ngô Kim Hổ đấy!”

Vừa nghe đến cái tên Ngô Kim Hồ xuất hiện, người nhà họ Trịnh đều há hốc mồm kinh ngạc!
« Chương TrướcChương Tiếp »