Chương 1962

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối mặt với cảnh cáo của Lâm Mạn Ni, gương mặt Bạch Sở Tiêu lúc trắng lúc xanh, một lúc lâu sau anh ta mới nghiến răng nói: “Đi!”

Anh ta biết rất rõ, cho dù là thực lực hay đạo lý, mọi chuyện đều bên Bùi Nguyên Minh thắng.

Tiếp tục cứng rắn tiếp, cái mạng nhỏ của anh ta sẽ mất ở đây.

Ngay lúc Bạch Sở Tiêu dẫn theo thuộc hạ muốn rời đi.

Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng tiến lên trước, thản nhiên nói: “Anh Bạch, tôi có nói anh có thể rời đi rồi sao?”

Toàn thân Bạch Sở Tiêu run rẩy, bất chợt xoay người nhìn Bùi Nguyên Minh, mang theo vài phân nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Họ Bùi kia, cậu đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Cậu có mấy cân mấy lượng cậu còn chưa rõ lắm sao?”

“Nếu không dựa vào nhà họ Lâm ở Tô Châu, cậu là cái rắm gì?”

“Bốp...

Còn chưa nói hết câu, Bùi Nguyên Minh đã tiến lên trước, trở tay tát bốp vào mặt Bạch Sở Tiêu.

Trên gương mặt anh tuấn của Bạch Sở Tiêu lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay, vô cùng sưng đỏ.

“Tôi mấy cân mấy lượng cần cho anh biết sao?”

“Bốp!”

“Mẹ kiếp, nhà họ Lâm ở Tô Hàng có quan hệ với anh sao?”

“Bốp!”

“Anh có thể sử dụng Long Ngục tới áp tôi, tôi không thể dùng Lâm Khang Dụ tới áp anh sao?”

“Bốp!" “Lúc mọi người nói thực lực anh nói quy củ với tôi, lúc mọi người nói quy củ anh nói thực lực?”

“Bốp!" “Đánh Hạ Vân trước mặt tôi, anh coi Bùi Nguyên Minh tôi là cái gì hả?”

“Bốp!" “Thân là người của Long Ngục, rường cột của nước nhà, nhưng không suy nghĩ nên báo đáp cho tổ quốc thế nào, lại dùng quyền lực bắt nạt người khác, thay quyền quý chống lưng sao? Bộ đồng phục này, anh xứng sao?”

“Bốp bốp bốp..



Bùi Nguyên Minh vừa vung tay, mười mấy cái tát đánh qua, trực tiếp đánh bay Bạch Sở Tiêu, khi anh ta rơi xuống đất thì mặt sưng như đầu heo.

Hạ Vân ở phía sau nói khẽ: “Tổng giám đốc Bùi, đủ rồi, đánh tiếp sẽ có tai nạn chết người”

Dù sao nơi này cũng là thủ đô, thật sự đánh chết một đội trưởng của Long Ngục, cũng không phải là chuyện nhỏ.

Lúc này Bạch Sở Tiêu che mặt, vùng vây bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Bùi, mày đúng là không đáng mặt đàn ông!”

“Vậy mà dựa vào mấy người phụ nữ vội tới làm chỗ dựa, tới cáo mượn oai hùm!”

Chàng Rể Quyền Thế - Chương 1962Chàng Rể Quyền Thế - Chương 1962Chàng Rể Quyền Thế - Chương 1962