Đây không phải là tên ngu ngốc nhất hay sao, thật là buồn cười.
“Tôi nói rồi, con ma nghèo đói tội nghiệp này muốn lừa tôi mà!” Nhân viên bán hàng cũng cảm kích, may mà anh chỉ nài nỉ tên nghèo khổ này quẹt thẻ trước! Bằng không thì xong rồi, một khi mở ra rồi thì có thể bán chiếc điện thoại này cho ai?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Vân cũng lộ ra vẻ khó tin. Cô ta biết rằng tài sản của Bùi Nguyên Minh nhiều đến mức đáng sợ thế nào nhưng tại sao thẻ vàng đen của anh lại không thể dùng được vào lúc này?
Một điều như vậy không thể nào xảy ra được nhưng giờ nó đã trở thành sự thật.
Bùi Nguyên Minh cũng không hiểu, hơi lúng túng cầm lại thẻ, nhìn một lúc rồi mới nói: “Nếu không thì thế này đi, thẻ này tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, để tôi gọi điện cho người mang tiền đến.”
“Thôi đi!” Trương Minh Thành ở một bên đột nhiên gào thét: “Tôi nói các người rồi, nếu không có tiền thì cứ nhận không có tiền, đừng có mà luôn đứng đây giả dạng người giàu, lãng phí thời gian làm việc của nhân viên trong cửa hàng tôi một lần không đủ còn muốn thêm một lần nữa sao?
Còn nói gọi người đưa tiền đến? Tỉnh lại đi, nghèo kiết xác mà còn muốn thành người giàu có?”
“Cô gái này, cô còn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta sao? Đây là tên nghèo đói giả danh nhà giàu để nói dối cô, cô phải cẩn thận kẻo mất cả tình lẫn tiền!” Trương Minh Thành ra vẻ tận tình mở miệng nói.
“À, cô gái à, hiện giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo. Vài kẻ còn làm giả sổ tiết kiệm và nói rằng họ có bao nhiêu tiền, kết quả một xu cũng không có!”
“Đúng vậy, những tên đàn ông như vậy đều là kẻ cặn bã và dối trá, đừng để bị lừa!”
“Nếu là tôi, loại đàn ông này nhất định sẽ bị cho ăn một bạt tai. Tại sao phải khách sáo với hắn ta?”
“Đúng là tên vô dụng, còn bày đặt sĩ diện hão!”
Xung quanh nhất thời đều náo loạn, loại người này thật đáng khinh bỉ, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ
“Người đẹp, tôi nghĩ cô rất thích chiếc điện thoại này, hay là tôi mua nó cho cô nhé?” Trương Minh Thành tiến lên, không cho Hạ Vân có cơ hội từ chối mà đưa thẻ ngân hàng ra: “Quẹt!”
“Tên nghèo đói, anh có biết thẻ bạc là cái gì không? Tôi đề nghị anh sau này có giả vờ thì cũng phải giống thật một chút, cầm thẻ bạc còn có người tin anh, còn thẻ vàng đen à? Tôi khinh!” Trương Minh Thành đắc ý nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Oa! Đây là thẻ bạc! Nghe nói tiền gửi trên ba tỷ rưỡi mới có thể làm!”
“Anh Thành thật giàu có! Mà lại không vênh váo!” “Thật là, so người với người còn khiến tôi tức hơn!”
…
Bùi Nguyên Minh sắp tức đến hoa mắt rồi, rõ ràng trong thẻ của anh có hơn cả trăm tỷ nhưng thật ra lại bị một tên có khối tài sản vài tỷ khinh thường, điều này khiến anh không nói nên lời.
Vấn đề là chuyện này không biết nên giải thích thế nào cho rõ.
Hạ Vân đứng bên cạnh không để ý đến Trương Minh Thành, thay vào đó cô ấy lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên, nói: “Quet thẻ của tôi! Tôi lấy cả hai chiếc điện thoại di động.”
Nhân viên bán hàng do dự một lúc rồi cầm thẻ ngân hàng của Hạ Vân ra quẹt thẻ, ngay sau đó một tờ biên lai được in ra! Cảnh tượng này khiến Trương Minh Thành sững sờ, hiển nhiên anh ta không thể nghĩ được người đẹp này lại giàu có như vậy.
Người xem ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm, người đẹp này thật là giàu có, chi mấy trăm triệu không hề chớp mắt.
“Giờ chúng tôi đi được chưa?” Hạ Vân cầm hộp điện thoại lên.
“Tất…tất nhiên ..” Người bán hàng cúi người nói.
“Hoá ra! Đây là một tên bám váy?” Có người lầm bẩm trong đám đông đang tụ tập.
“Ta khinh! Đồ vô dụng!” Một đám người càng tỏ ra khinh thường. Hạ Vân gật đầu và kéo Bùi Nguyên Minh rời khỏi cửa hàng điện thoại di động trước ánh mắt chăm chút của đám đông.
Trong cửa hàng điện thoại di động, Trương Minh Thành lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh chụp sườn mặt của Hạ Vân, sau đó gửi cho một người bạn trên WeChat.
“Người phụ nữ thú vị.” Trương Minh Thành chắp hai tay sau lưng, cũng không hề vội vàng mà đi theo sau. Một người phụ nữ như vậy mới có tính thử thách, chơi càng thêm vui vẻ.
Về phần Bùi Nguyên Minh, giờ phút này anh ta đã nhanh chóng bỏ qua, chỉ là một tên giả dạng có tiền thôi mà, sợ cái gì chứ.
“Tổng giám đốc Minh, rốt cuộc chuyện này là sao?” Bên trong chiếc xe Ferrari, vẻ mặt Hạ Vân vô cùng nghi ngờ hỏi.
“Đề tôi gọi điện thoại hỏi chút đã.” Bùi Nguyên Minh rút điện thoại ra bấm một dãy số, một lát sau anh mới nói: “Ngân hàng nói chiếc thẻ này của tôi có hạn mức chi tiêu được ngầm thừa nhận là mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng một tháng.
Trước đó, tôi đã rút mười bảy tỷ năm trăm triệu tiền mặt, tương đương với việc dùng hết hạn mức cho phép rồi. Nếu như muốn nâng cao hạn mức thì cần phải đến ngân hàng bên kia ký lại một bản thỏa thuận mới.”
“Phụt…”
Hạ Vân không nhịn được cười ra tiếng, cô ta không nghĩ tới còn có chuyện như vậy nữa.