Chương 102

Nhiều người bắt đầu bàn tán xỏn xao. Giang Văn Huy là trùm xã hội đen của khu vực này, cho dù đã tẩy trằng nhưng bản chất vẫn như vậy.

Lúc này có không ít người lo lẳng thay cho Hạ Vân! Về phần Bùi Minh Nguyên thì trừ những cô gái học sinh cảm thấy hơi sốt ruột thì những người khác đều là ghen tức, ghét bỏ, cầu mong anh xảy ra chuyện, sao có thể lo lảng cho anh được chứ?

“Ha ha..” Bùi Nguyên Minh cuối cùng cũng bật cười trước trò hề này, anh không thèm nhìn Lâm Trung Tiến và Giang Văn Huy mà bước đến bên cạnh Hạ Vân, nhẹ nhàng nói: “Đây là người của anh? Bây giờ tôi đã bắt đầu nghi ngờ về mắt nhìn của anh rồi đó…

Hạ Vân vốn đĩ nhìn lạnh lùng, trên trán đã xuất hiện một lớp hơi mồ hôi lạnh! Mà Lâm Trung Tiến đang hừng hực khí thế lúc nãy thì đột nhiên mềm nhũn cả thân mình, suýt chút nữa quỷ sụp xuống đất.

Giọng nói này, sao có thế là giọng nói này, dù có biến thành tro bụi, đù có chết đi chẳng nữa thì anh ta cũng không bao giờ quên được giọng nói này! Bởi vì chủ nhân của giọng nói này chính là nguồn cơn ác mộng của anh †a.

“Lâm Trung Tiến, anh ăn gan hùm hay sao mà dám đùa giỡn cả bà đây?” Hạ Vân khẽ nghiến chặt răng, một giây sau liền vung đôi chân dài ra.

“Bụp!”

Cú đá này đập thắng vào mặt Lâm Trung Tiến, quả là một cú đá đẹp đến lóa mắt! Cá người của Lâm Trung Tiến bay ra ngoài, xoay tròn vài vòng giữa không trung rồi va vào bồn hoa gần đó.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng chết lặng! Một lúc sau, âm thanh xôn xao lại tiếp tục vang lên.

“Cô gái xinh đẹp này thật là lợi hại! Kỹ năng này ít nhất cũng phải là đai đen trong Taekwondo chứ nhỉ?”

Và sau một hồi choáng váng, mấy anh bảo vệ lao đến từng người một! Không còn cách nào khác, ông chủ của họ bị đánh, họ không thể đứng nhìn được.

“Dừng lại! Tất cả dừng lại cho tôi!” Mặc dù răng môi đã lẫn lộn nhưng lúc này Lâm Trung Tiến gần như sợ chết khϊếp! Khi Hạ Vân cất tiếng nói, cuối cùng anh ta cũng nhận ra người đẹp quen thuộc này là ai.

Thư ký của tống giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị! Là nhân vật lớn mà bình thường anh ta phải quỳ xuống nịnh nọt.

Đánh cô ấy? Định làm trò hề cho cả thế giới à? Anh ta còn muốn sống không?

Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Tiến Trung loạng choạng đứng dậy! Sau đó bước nhanh đến bên cạnh Giang Văn Huy, tát vào mặt Giang Văn Huy, người lúc này vẫn còn đang bàng hoàng!

“Chát”

Cái tát này thật sự đã dùng hết sức lực của anh ta, khiến cho Giang Văn Huy trời đất đảo lộn, cả người ngây ngấn như đang nằm mơ.

“Giám đốc Tiến!” Giang Văn Huy suýt chút nữa khóc không ra tiếng: “Giám đốc Tiến! Chính là tên Bùi Nguyên Minh đứa con rể ăn bám này mang phụ nữ đến đây là phiền tôi… Sao anh lại đánh tôi?”

“Chát”

Lâm Trung Tiến tát anh ta thêm một cái tát nữa, quát lớn: “Ở rể thì thế nào? Ở rể khiến mày ngứa mắt à?

Mẹ nó, mày chỉ là một thắng phục vụ đưa cơm nước mỗi ngày ở đây mà còn dám đưa mắt chó xem thường người khác, mày là cái gì chứ! Nếu không nể mặt cha mày thì mày đã bị đánh chết tám trăm lần từ lâu rồi!”

“Giám đốc Tiến… Không không không… anh Tiến.” Giang Văn Huy tỏ vẻ không cam lòng: “Anh đã quên những gì anh đã nói với em chiều nay rồi sao? Anh nói là muốn làm chỗ dựa cho em, là chính anh nói.”

Lâm Trung Tiến sợ đến nỗi rùng mình một cái, anh ta chửi bới: “Để tôi cho cậu dựa! Đánh hắn ta cho tôi, nếu hôm nay không đánh chết hắn ta, các người cứ nghỉ việc hết đi!”

Các nhân viên bảo đang định xông lên đánh Bùi Nguyên Minh đều sửng sốt, mọi chuyện diễn ra quá phức tạp khiến bọn họ không hiểu gì cả!

Lúc này, Lâm Trung Tiến đưa khuôn mặt với sự kính sợ mà nhìn Hạ Vân, rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô ta, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày thật sự là đồ mắt chó, mày không biết cô gái này là ai sao? Cô ấy là cấp trên của tao, mẹ nó, vậy mà mày lại bào tao gây sự với cô ấy!”

“Cái gì?”

Một nhóm người đứng xem đã bị choáng váng. Ngay cả Giang Văn Huy cũng quên hét lên và há to miệng nhìn Hạ Vân đến ngẩn người.

Một nhân vật như Lâm Trung Tiến người ngoài nghe tiếng đã rất kính nể rồi, vậy mà cô gái này lại là cấp trên của anh ta, người phụ nữ này còn đáng sợ biết bao nhiêu! Vậy mà anh ta lại thật sự đã quấy rối cô ấy…

Cả người của Giang Văn Huy run lên, anh ta nghĩ: “Xong đời rồi, lần này xong thật rồi!”

Triệu Lan Hương cũng hơi sững sờ, cô ta không hề nghĩ rằng khả năng bám váy của Bùi Nguyên Minh đã đạt đến trình độ này, bám váy ở chỗ Trịnh Tuyết Dương đã quá đủ rồi, đằng này anh còn bám váy được một người xuất sắc như Hạ Vân nữa.

Chỉ có thể nói anh chàng này là “vua bám váy” mà thôi, quá tài! Làm gì có chuyện miễn cưỡng phải nấp dưới váy đàn bà! Anh ta chính là người như vậy!