CHƯƠNG 50
“Được rồi, Trương Uyển Du, tối nay cô uống rượu, thảo luận về cuộc đời với tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này, tha cho Lữ Huy.” Biểu cảm Hắc Xà có vẻ gian ác nói.
Sắc mặt của Trương Uyển Du cực kỳ khó coi, loại nhân vật như Hắc Xà ngay cả nhà họ Trương cũng không sợ thì cô phải đối phó sao đây.
“Anh muốn đánh Lữ Huy thì cứ đánh, Liên quan gì đến vợ tôi chứ?” Lâm Tinh Vũ đột nhiên bước ra, đứng chắn trước mặt Trương Uyển Du.
“Ồ?” Nhìn thấy Lâm Tinh Vũ, biểu cảm Hắc Xà mỉa mai: “Hóa ra mày chính là Lâm Tinh Vũ, thằng rể phế vật có tiếng của thành phố Thanh Vân sao. Thất kính rồi, không ngờ mày cũng cứng rắn, dám mạnh miệng với tao, ngon hơn cái tên phế vật này đấy.”
“Nhưng mày phải biết một điều là ở đây tao nói thế nào thì là thế đó.” Hắc Xà búng ngón tay: “Đưa cô chủ cả nhà họ Trương lên phòng bao ở tầng trên cho tao, tao muốn uống với cô ta một ly.”
Hắc Xà liếʍ lưỡi, một quốc sắc thiên hương như Trương Uyển Du, muốn body có body, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, thật đúng là mồi ngon dâng đến tận miệng.
Dứt lời, vài tên đàn em của Hắc Xà đã bắt đầu hành động.
“Tự tìm chết!”
Bụp!
Cũng không biết từ lúc nào, bóng người của Lâm Tinh Vũ đã xông ra , đầu gối húc mạnh vào bụng Hắc Xà, sau đó giơ tay lên túm lấy cổ họng Hắc Xà, bóp đến mặt hắn ta tím tái, gần như không thể thở nổi.
“Khụ khụ. . .” Hắc Xà đầy vẻ không dám tin, không ngờ Lâm Tinh Vũ lại dám động thủ trước với mình.
“Quỳ xuống!”
Trong mắt Lâm Tinh Vũ hiện ra tia sắc lạnh, đá chân vào đầu gối của Hắc Xà.
Phịch!
Hắc Xà không chịu được lực đạo, cả người quỳ rạp xuống, gương mặt bừng bừng lửa giận.
“Mày dám động vào tao? Mày có biết đằng sao tao là ai không? Cho dù là nhà họ Trương cũng không dám đắc tội đâu!” Hắc Xà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ, nổi giận ngất trời nói: “Tao đang trông coi sản nghiệp của con phố này thay cho Thẩm Tam gia của Nam Thành!”
“Cái gì? Lâm Tinh Vũ vậy mà lại dám đánh Hắc Xà, anh ta bị điên rồi à?”
“Thôi xong rồi, chúng ta bị tên phế vật kia hại chết rồi. Hắc Xà khét tiếng hung ác, chúng ta gặp rắc rối lớn rồi.”
Mọi người trong phòng đều lộ ra vẻ không thể tin được.
Đồng thời, bọn họ vừa kinh hoàng vừa hãi hùng, sợ rằng vì việc này mà Hắc Xà sẽ giận cá chém thớt lên họ.
Mặt Lâm Tinh Vũ vô cảm nhìn Hắc Xà, hỏi: “Anh là thủ hạ của Thẩm Tam?”
“Đúng! Tao là người của Thẩm Tam gia Nam Thành! Phàm là người lăn lộn trong thành phố Thanh Vân này, hẳn là đã nghe qua danh tiếng của Thẩm Tam gia rồi đúng chứ?” Mặt Hắc Xà tràn ngập phẫn hận, lạnh giọng uy hϊếp: “Bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi, tao còn có thể bỏ qua cho mày một lần, nếu không, đợi người hốt xác mày đi.”
Chát!
Lâm Tinh Vũ vung một tay tát vào mặt Hắc Xà, tát mạnh đến mức mặt hắn ta nóng rát, khóe miệng ứa máu.
“Mày! Mày muốn chết à?” Mặt Hắc Xà đầy căm phẫn, hắn ta không ngờ sau khi nói ra tên Thẩm Tam rồi mà Lâm Tinh Vũ vẫn dám đánh hắn.
“Mẹ nó, thứ không biết sống chết! Buông anh Xà ra, nếu không hôm nay mày đừng mong rời khỏi Tử Kim Vương Triều!”
Em họ của Hắc Xà cùng vài tên đàn em kêu gào lên, cầm gậy thép chỉ vào Lâm Tinh Vũ, rục rịch muốn xông lên liều mạng với anh.
“Các người thử xem.” Lâm Tinh Vũ nhàn nhạt, một tay siết chặt cổ họng Hắc Xà.
“Đừng. . . Bọn bây đừng đến đây. . .”
Mặt Hắc Xà đỏ bừng, bị Lâm Tinh Vũ bóp cổ đến mức không thở được, toàn thân run lên, bộ dạng cứ như thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
Thật sự không biết Lâm Tinh Vũ lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, chỉ dùng một tay là đã có thể giữ chặt hắn ta rồi.
Hắn ta đã lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng được tính là một tay đấm hung hãn, nhưng khi đối diện với Lâm Tinh Vũ vậy mà lại không có sức phản kháng nào.
“Lâm Tinh Vũ, mày có biết mình đang làm gì không? Mày tưởng mình mạnh lắm à? Tao đã gọi điện cho Thẩm Tam gia rồi, Tam gia mà đến, tao nói cho mày biết, cho dù là lão đại nhà họ Trương – Trương Đức Hải có đến cũng không bảo vệ được mày đâu!” Em họ của Hắc Xà uy hϊếp nói: “Toàn bộ các người, ai cũng đừng hòng chạy thoát!”