CHƯƠNG 42
Lâm Tinh Vũ đứng nguyên tại chỗ không động đậy, trên mặt như cười như không.
Bộp!
Một thân hình cao lớn dũng mãnh xông đến chặn Trương Việt Bân lại, Ngũ Chính còn chưa ra tay đã khiến Trương Việt Bân trực tiếp bị tông ngã xuống đất.
“Cậu dám động vào tôi? Cậu biết ông đây là ai không?” Trương Việt Bân ngã sấp mặt xuống đất, đứng dậy sắc mặt bắt đầu hung dữ.
“Thưa anh, tôi không cần biết anh là ai, tôi là lái xe riêng kiêm vệ sĩ của tổng giám Trương, công việc của tôi là đảm bảo tổng giám Trương và trợ lý Lâm không bị tổn thương và quấy rối, xin anh chú ý đến hành vi cử chỉ của mình.” Ngũ Chính nghiêm túc nói.
“Cậu!” Trương Việt Bân vừa thẹn vừa giận, hận không thể cho Ngũ Chính một cái tát vào mặt.
Nhưng mà, nhìn thân thể cao to dũng mãnh của Ngũ Chính, chiều cao hơn 1 mét 90, cùng với cánh tay đầy lực bạo phát, anh ta chỉ có thể nhịn lại sự nỗi uất ức này.
“Được lắm! Trương Uyển Du, cô đúng thật là oai phong.”Trương Việt Bân tràn đầy oán hận nói: “Cô đừng cho rằng lái chiếc xe rách nát này thì ghê gớm lắm, ông đây tùy tiện chơi mấy em người mẫu trẻ cũng đã tặng mấy em con BMW 5 rồi.”
“Hừ, cô cũng đừng đắc ý quá sớm, chẳng qua cũng chỉ là tổng giám thiết kế tạm thời mà thôi.” Trương Việt Bân hừ lạnh nói: “Tôi nghe nói rồi, thời gian này tập đoàn sẽ tổ chức hội triển lãm trang sức, đến lúc đó người giành được giải nhất mới là tổng giám thiết kế chính thức.
Cô cảm thấy chỉ dựa vào cô, có thể ngồi ở vị trí này được mấy ngày?”
“Hơn nữa, chỉ dựa vào mối quan hệ của cô ở công ty, tôi vung tay gọi một tiếng, ai dám phối hợp hợp tác làm việc với cô!”
Ánh mắt Lâm Tinh Vũ ra hiệu cho Ngũ Chính.
Ngũ Chính đi tới, tóm lấy cổ áo Trương Việt Bân, giống như con gà con vậy, xách bổng cả người anh ta lên.
“Thưa anh, xin anh im miệng.” Ngũ Chính nghiêm mặt nói: “Vị trí anh đỗ xe đã vi phạm quy định giao thông một cách nghiêm trọng, còn chắn xe của tổng giám Trương, bây giờ mời anh lái xe ra chỗ khác!”
Nói xong, Ngũ Chính buông lỏng tay ra, Trương Việt Bân rơi xuống đất, bước chân khẽ loạng choạng, biểu cảm căm hận, cố nhịn lại cục tức này.
Anh ta hung hăng nhìn Trương Uyển Du và Lâm Tinh Vũ một cái, vẻ mặt không cam lòng mà ngồi lên xe, dẫm chân ga quay đầu xe đi.
“Hai người các người chờ đó cho ông, đừng cho rằng bây giờ ông đây không trị được nhà các người!” Trương Việt Bân hậm hực để lại một câu nói, ảo não lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
“Cảm giác làm tổng giám, vẫn không tệ phải không?” Lâm Tinh Vũ cười nói.
Trương Uyển Du cũng cười lên, trong lòng thoải mái.
Lâm Tinh Vũ đi đến mở cửa xe, giơ tay lên: “Xin mời, tổng giám.”
Ánh mắt Trương Uyển Du cong cong, vui vẻ ngồi vào chiếc xe mới.
Đến trưa, Trương Uyển Du vẫn còn ở phòng tổng giám, nghiêm túc xử lý văn kiện của dự án Thế Giới Chi Vương.
Lâm Tinh Vũ nhận được một tin nhắn, nói một tiếng với Uyển Du rồi đi xuống thang máy.
Xuống đến cửa tòa nhà Bảo Đỉnh, một chiếc Bentley màu đen đã đợi anh ở đối diện bên kia đường . . .
Nửa giờ đồng hồ sau.
Khách sạn Thanh Vân, tầng 26.
Lâm Tinh Vũ đi vào một văn phòng lớn dưới sự dẫn đường của lão quản gia.