CHƯƠNG 40
Lâm Tinh Vũ thầm gật đầu, Ngũ Chính rất phù hợp với yêu cầu của anh, không có bối cảnh xã hội phức tạp, xuất thân bộ đội, tính cách nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm, xem ra bản lĩnh cũng không tệ, thừa sức đối phó với côn đồ lưu manh bình thường.
“Sau này cậu sẽ là lái xe kiêm vệ sĩ của tổng giám Trương, chủ yếu là bảo vệ sự an toàn của cô ấy, có hình huống bất ngờ xảy ra không xử lý được thì gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức.” Lâm Tinh Vũ nghiêm nghị nói: “Bất kỳ những chuyện khác đều không liên quan đến cậu.”
“Đã rõ, Lâm tổng, cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội này.” Ngũ Chính dựng thẳng sống lưng nói, cảm xúc hơi kích động.
Sau khi anh ta xuất ngũ vẫn luôn ở quê, lần này lên tỉnh, kiếm được công việc với mức lương 30 triệu một tháng, lại thêm Lâm tổng cho thêm 30 triệu, có thể nói là mức thù lao cực kỳ hậu hĩnh.
“Được rồi, lái xe đến tòa nhà Bảo Đỉnh.”
Hai người lên xe, Ngũ Chính khởi động chiếc xe, chạy về phía trung tâm thành phố.
Hai mươi phút sau, xe chạy đến dưới tòa nhà Bảo Đỉnh.
“Uyển Du.”
Lâm Tinh Vũ xuống xe, lên tiếng chào hỏi.
“Sao bây giờ anh mới đến công ty, sắp đến trưa rồi.” Trương Uyển Du hỏi, sau đó nhìn thấy Ngũ Chính, thắc mắc hỏi: “Người này là?”
“Chào tổng giám Trương, sau này tôi sẽ là tài xế riêng của cô.” Ngũ Chính nghiêm chỉnh nói.
“Tài xế riêng?” Trương Uyển Du có chút nghi ngờ nhìn Lâm Tinh Vũ: “Nhưng tôi vẫn chưa có xe mà.”
“Chiếc xe này sau này là của em rồi.” Lâm Tinh Vũ cười nói.
“Xe của tôi?” Trương Uyển Du chần chừ nhìn chiếc BMW 530 màu đen mới toanh: “Tôi đâu có mua xe.”
Cô biết mức giá của chiếc xe này, khoảng một tỷ rưỡi, một chiếc xe rất tốt.
“Anh mua đó.” Lâm Tinh Vũ nói: “Sau này nó là của em.”
“Anh mua?” Trương Uyển Du hơi kinh ngạc: “Chiếc xe này cũng đắt quá rồi, hơn nữa, bản thân anh không chạy sao?”
Lâm Tinh Vũ thầm lắc đầu, thế này cũng coi là đắt? Nếu không lo quá đường đột, mình đã cho người mang chiếc Rolls-Royce cho Uyển Du rồi.
“Phải rồi, anh lại lấy đâu ra lắm tiền thế chứ?” Trương Uyển Du có chút nghi ngờ nhìn Lâm Tinh Vũ.
Hai năm nay lúc bình thường Lâm Tinh Vũ vẫn làm việc ở quán đồ nướng nhỏ, làm gì kiếm được nhiều tiền.
“Hai năm nay anh tự tiết kiệm được ít tiền.” Lâm Tinh Vũ nói: “Bây giờ em là tổng giám thiết kế, phải có xe riêng của mình!”
“Không được.” Trương Uyển Du lắc đầu từ chối: “Cho dù là của anh mua, tôi cũng không thể lấy, anh để lại cho mình dùng đi.”
Cô và Lâm Tinh Vũ trước giờ vẫn chưa từng hỏi về kinh tế của đối phương, cho nên cũng không biết rốt cuộc Lâm Tinh Vũ đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Nhưng cho dù chiếc xe này do Lâm Tinh Vũ kiếm tiền mua được, cũng là do tiền mồ hôi nước mắt mà anh vất vả kiếm được ở quán đồ nướng nhỏ đó.
Chiếc xe một tỷ rưỡi hơn, anh phải làm việc bao lâu chứ?
“Đừng quên, về phần công việc, hiện tại anh là trợ lý tổng giám của em.” Lâm Tinh Vũ cười cười: “Em là cấp trên trực tiếp của anh, em không lái xe đi làm, anh nào dám lái?”
“Hơn nữa, của anh không phải là của em à?” Lâm Tinh Vũ nói.
Trương Uyển Du khẽ cắn môi, nhìn nhìn Lâm Tinh Vũ lại nhìn chiếc xe BMW 530 khí thế này, cũng có chút động lòng.