Chương 36

CHƯƠNG 36

Mẹ nó, chẳng phải người ta đồn Lâm Tinh Vũ là một tên ở rể vô dụng sao? Sao mạnh thế!

Mười mấy tên thuộc hạ này của ông ta đều là mấy tên bặm trợn liếʍ máu đầu dao, theo mình hạ được vô số địa bàn, tại sao mới chớp mắt lại bị Lâm Tinh Vũ đánh gục hàng loạt thế kia?

Thẩm Tam có cảm giác bản thân đã đá vào tấm sắt rồi.

“Mày nghĩ biết chút võ đấm đá ấy là có thể làm càn trước mặt ông rồi à?” Thẩm Tam ném điếu thuốc xì gà xuống: “Dám làm loạn trong địa bàn của ông, tìm chết!”

Dù sao ông ta cũng là bá chủ thế giới ngầm ở khu Nam Thành này, có cảnh máu tanh nào mà ông ta chưa thấy qua, tuy Lâm Tinh Vũ đánh nhau được, nhưng vẫn chưa dọa được ông ta đâu.

“Quỳ xuống cho ông! Không tao bắn!”

Thẩm Tam bỗng rút một khẩu súng lục từ dưới bàn ra, chĩa họng súng lạnh lẽo về phía Lâm Tinh Vũ.

“Không quỳ? Mày muốn chết ư?” Thẩm Tam nói một cách lạnh lùng: “Mày nghĩ tao không dám nổ súng?”

Vẻ mặt của Lâm Tinh Vũ vẫn rất thản nhiên: “Ông có thể thử.”

Thần sắc khẽ thay đổi, ông ta lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm rồi, nhưng quả thật chưa thấy được mấy người cứng rắn khi đứng trước họng súng như thế.

“Vậy ông sẽ thành toàn cho mày!” Vẻ mặt của Thẩm Tam bỗng trở nên dữ tợn, nghiến răng lại, bóp cò.

Đùng!

Khoảng không xung quanh rung lên, đạn bắn ra, tia lửa nơi họng súng lóe lên!

Khoảnh khắc đạn bắn ra khỏi nòng, mặt Lâm Tinh Vũ vẫn chẳng có cảm xúc gì, khoé môi hơi nhếch lên một sự tàn khốc.

Anh bỗng xông người lên rồi biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn để lại tàn ảnh.

Phát súng này, trượt rồi. . .

Thẩm Tam ngẩn người ra.

Lập tức, bóng người của Lâm Tinh Vũ di chuyển đến bên cạnh Thẩm Tam hệt như ma quỷ.

“Á!”

Lâm Tinh Vũ nắm lấy cánh tay của Thẩm Tam, vặn một cái, tiếng xương gãy răng rắc vang vọng, Thẩm Tam hét lên đầy đau đớn.

Cây súng lục kia cũng rơi xuống đất.

Ầm!

Lâm Tinh Vũ lại đá một cú, người Thẩm Tam văng ra xa mấy mét, cả người nện vào tường rồi rơi ầm xuống đất, nhìn ông ta thảm hại vô cùng, cơ thể run bần bật, khóe miệng tuôn ra vài tia máu tươi.

Thẩm Tam sợ khϊếp vía, ông ta thật sự không ngờ Lâm Tinh Vũ còn nhanh hơn cả đạn, chỉ trong chớp mắt đã né được, còn tước súng của ông ta nữa chứ!

Lâm Tinh Vũ vẫn không có biểu cảm gì, anh bước từng bước về phía Thẩm Tam.

“Mày muốn làm gì! Đừng tới đây!” Thẩm Tam sợ mất vía, nhìn Lâm Tinh Vũ như nhìn ma quỷ, nói với vẻ hoảng loạn: “Đừng hiểu lầm! Lâm gia à, tôi không muốn gϊếŧ ngài đâu, chỉ định nổ súng cảnh cáo ngài thôi!”

“Cảnh cáo?”

Lâm Tinh Vũ cười lạnh, sau đó tát một cái vào mặt Thẩm Tam, cú tát mạnh đến mức ông ta phải hộc máu.

“Đến lúc này rồi mà còn dám không thành thật à?” Lâm Tinh Vũ nhìn Thẩm Tam một cách lạnh lùng: “Lúc ông nổ súng rõ ràng là nhắm vào ngay cẳng chân trái của tôi. Bây giờ còn dám nói chỉ muốn cảnh cáo?”