Chương 306

CHƯƠNG 306

“Ông thật hèn hạ! Vậy mà có thể xưng là cao thủ trong giới thuật quốc ở Đông Hải, căn bản chính là cái thứ hạ lưu vô sĩ.” Lưu Quân tức giọng nói, trong mắt vẫn còn có cát, mắt mở không ra.

“Đinh lão cẩu, ông đúng là một con chó mà, ngay cả thủ đoạn ném bột phấn như thế này mà cũng có thể dùng, tôi khinh ông!”

“Đúng là không có mặt mũi, Đinh lão cẩu.”

Ba anh em Lưu thị tức giận mắng chửi, sắc mặt vô cùng tức giận, vừa nói vừa ho khan, còn nôn ra máu.

Nhưng mà phàm là những người luyện võ nước H tuyệt đối đều chướng mắt mấy hành vi hèn hạ như thế này, lúc đánh nhau lại ném bột phấn, uổng công cho lão già Đinh còn được gọi là tổ sư gia khai tông lập phái, còn tự sáng tạo quyền môn?

“Ha ha, ba cái thằng ranh con, tài nghệ không bằng người khác, còn có gì để nói nữa?” Đinh Thần Nhất vuốt râu, điên cuồng cười: “Ném bột phấn thì như thế nào chứ? Chỉ cần có thể thắng, vậy thì đó chính là bản lĩnh của tôi, cậu không phục?”

“Cũng không biết suy nghĩ, bổn đại sư được người đời gọi là Tông Thần Nhất, chính là tổ sư gia khai tông lập phái, chỉ dựa vào mấy cái đồ rác rưởi các người mà cũng dám đánh với tôi, đúng là không biết sống chết.” Đinh Thần Nhất ha ha cười lớn, gật gù đắc ý, vô cùng tự đắc.

Nghĩ đến Đinh Thần Nhất tự xưng danh Tông Thần Nhất, ý tứ chính là tự xưng là nhất đại thần nhân tông sư, là lão tổ khai tông lập phái.

Trôi qua nhiều năm như thế, có thể có được danh xưng đệ nhất cao thủ Đông Hải, ngoại trừ thân thủ hơn người ra, đương nhiên vẫn còn có thủ đoạn đánh lén hèn hạ, ví dụ như là ném bột phấn đó chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ.

Ba người Lưu Quân tức giận muốn phun máu, chưa bao giờ nhìn thấy người nào bỉ ổi như thế.

Đáng tiếc là bất đắc dĩ, ba người bọn họ đã bị thương đôi mắt, trong lúc nhất thời mắt không thể sử dụng, lại bị đánh lén đập trúng phần eo, bị thương lục phủ ngũ tạng, cả người không còn sức lực.

“Rác rưởi thì chính là rác rưởi, đứng dậy đi, đến đây đường đường đánh với Tông Thần Nhất tôi này?” Đinh Thần Nhất vô cùng tự đắc, biểu cảm nghiền ngẫm nhìn Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du một mặt kinh hoảng, cũng nhìn đến ngây người, lão già tự xưng là Tông Thần Nhất thế mà lại không biết xấu hổ như vậy.

“Này cô Trương, đến nhà họ Vương làm khách với bổn tông sư.” Đinh Thần Nhất lạnh lẽo cười nói, bước từng bước đi đến gần Trương Uyển Du, trong lòng suy nghĩ lần này làm chuyện lớn giúp cho nhà họ Vương, kiếm được mấy chục tỉ, sau này đã có tiền dưỡng lão rồi.

“Nhà họ Vương? Ông đừng có đến đây!” Trương Uyển Du lui về phía sau, cô đã từng nhìn thấy bộ dạng phát điên của hai ba con Vương Quốc Khang, không nghĩ tới là còn phái người đến đây bắt mình, đúng là vô pháp vô thiên.

Đinh Thần Nhất thú vị cười lạnh, trong mắt của ông ta, Trương Uyển Du chính là một xấp tiền mặt mấy chục tỷ, mang đi rồi lại nói.

Nghĩ như vậy, Đinh Thần Nhất nhanh chóng xông tới, bỗng nhiên muốn bắt Trương Uyển Du, dự định đánh cô ngất xỉu rồi lại nói.

Đúng lúc này, đột nhiên có một trận gió thổi tới, xoạt một tiếng, có một bóng dáng giống như ma quỷ bay tới, một cước hung hăng đạp bay Đinh Thần Nhất, ông ta bay ra hơn mười mấy mét, nôn khan một hơi.

“Là ai? Hèn hạ vô liêm sỉ như thế, lại dám đánh lén đại sư Tông Thần Nhất?” Đinh Thần Nhất phẫn nộ nói, đột nhiên nhìn qua.

Chỉ nhìn thấy một ông lão tóc bạc có vẻ bình thản mặc bộ đồ vest màu nâu, bộ dạng như là quản gia.

Là Lý Bộc đã đến, vị này chính là đại tổng quản nhà họ Tề năm đó, cũng không phải chỉ biết làm đồ ăn này nọ, võ công của ông ta thật sự rất cứng cỏi.

“Quản gia Lý, là ông?” Trương Uyển Du kinh ngạc nói, phát hiện là Lý Bộc cứu mình, cô có chút ngạc nhiên.