Chương 269

CHƯƠNG 269

Lão đại Vương Thừa Càn sinh một cô con gái là Vương Hồng Lăng. Vương Tử Văn là cháu trai duy nhất của thế hệ này của nhà họ Vương.

Có thể nói, nhà họ Vương là thật sự tuyệt hậu rồi… Ông cụ nhà họ Vương sẽ nổi giận lôi đình như nào, nghĩ thôi cũng biết.

Một bên khác, Đế Kinh, viện điều dưỡng ở núi Tử Long.

Tại một khu biệt thự, trong phòng điều dưỡng, Lâm Tinh Vũ vừa cúp máy, tắt video trực tiếp gửi tới trên điện thoại đã được mã hóa.

Ba con Vương Quốc Khang, thật là không biết sống chết, đợi khi anh quay về thành phô Thanh Vân, nhất định sẽ đích thân đến đạp nát nhà họ Vương!

Nghĩ rồi, Lâm Tinh Vũ đi tới phòng điều dưỡng của ông nội.

Ông nội của Lâm Tinh Vũ, Tề Vấn Đỉnh, cũng là nhân vật lớn nhà nhà đều biết của Long Quốc! Công thần khi lập quốc!

Lâm Tinh Vũ vừa đi tới cửa phòng điều dưỡng, trước cửa nhiều thêm mấy người đàn ông trung niên, đánh giá anh với vẻ khinh thường.

“Cậu, chính là đồ con hoang mười mấy năm trước của nhà ông cụ Tề?”

“Các người là ai?” Lâm Tinh Vũ không có cảm xúc gì nói.

Anh vừa mới đến phòng điều dưỡng của ông nội, căn bản không biết ba người từ đâu ra, hình như còn đoán ra được thân phận của anh?

“Ha, cậu có thể vào phòng điều dưỡng của bác cả ở núi Tử Long, như vậy nói rõ, cậu là cái đồ con hoang của mười mấy năm trước?” Một người đàn ông trung niên cầm đầu cười lạnh nói.

“Nghe rõ đây, tôi tên Lục Phi.” Lục Phi nói với vẻ khinh khỉnh: “Dựa vào bối phận, cậu phải gọi tôi là cậu có biết không?”

“Còn nữa, hai người này đều là cậu của cậu.” Lục Phi giới thiệu, mang giọng điệu trưởng bối: “Còn không mau chào hỏi! Gọi cậu!”

Lâm Tinh Vũ cười lạnh, ông nội chỉ sinh ba người con trai, ba người này tự xưng là cậu của nhà họ Tề, vậy thì, quá nửa là trong số những người nhà có quan hệ xa lắc xa lơ của nhà họ Tề đã gả con gái ra ngoài, hoặc con rể ở rể, những người này phải nói là đã tốn hết tâm cơ để bám víu vào một chút quan hệ này.

“Anh Lục, anh nhìn xem cái bộ dạng quê mùa này đi, nhận em là cậu? Em sợ mất mặt.” Một người đàn ông trung niên khác nói với vẻ khinh thường.

Người thanh niên mặc đồ hàng rong này, bộ dạng quái quỷ này, rời khỏi Đế Kinh mười mấy năm, cũng không biết sống lăn lóc ở cái vùng quê nào, bây giờ nghèo túng muốn về nhận tổ quy tông sao?

Mấy người bọn họ, tuy xuất thân không hiển hách bằng nhà họ Tề ở Đế Kinh, nhưng cũng có xuất thân thế gia hạng 1 hạng 2 ở Đế Kinh, gia tộc ít nhất cũng có cấp bậc mấy nghìn tỷ.

Cái đồ con hoang nghe nói tên là Tề Tinh Vũ gì đó này, đoán chắc ở quê cũng chỉ kiếm được mười mấy triệu một tháng nhỉ?

“Đúng thế, anh Lục, anh nhận đồ con hoang này, em sẽ không nhận đâu.” Một người đàn ông khác nói với vẻ thích thú: “Phải biết, bây giờ nhà họ Tề ở Đế Kinh cũng chỉ có ba chúng ta có thể bám vào một chút quan hệ với ông cụ, đừng để đứa con hoang vô dụng gì đó chạy đến nhận họ hàng!”

Lâm Tinh Vũ mặt mày không có chút cảm xúc, trong lòng lắc đầu, thật là quá khôi hài mà.

Ba người họ hàng chẳng chút quan hệ này vậy mà ở cửa phòng của ông nội anh, mỉa mai anh muốn nhận họ hàng?

Người họ Tề của nhà họ Tề ở Đế Kinh, bất luận dòng chính dòng thứ, ngoài ông cụ và anh ra đều bị nhà họ Văn gϊếŧ sạch rồi.

“Vợ của các người chết chưa?” Lâm Tinh Vũ hờ hững nói.