CHƯƠNG 23
Thậm chí anh đã từng nhìn thấy có vô số lần Trương Uyển Du vùi đầu vẻ bản thiết kế trang sức ở trong phòng, cuối cùng lại là cảnh tượng giấy bị vò lại.
Trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, thiết kế ra đồ trang sức nổi tiếng trên thế giới, đây hình như là ước mơ của cô.
Chỉ là Trương Uyển Du ở tập đoàn trang sức Trương thị chỉ là một nhân viên bình thường, với lại gia đình cô còn bị người cầm quyền hội đồng quản trị là Trương Đức Hải chèn ép, các bản vẻ thiết kế của cô cho đến bây giờ cũng chưa từng được lãnh đạo nhìn thấy.
Cho nên lúc đó, những lời mà Lâm Tinh Vũ đã dặn dò Ngô Dương đó chính một món quà tặng cho Trương Uyển Du, một món quà giúp cho cô hoàn thành tâm nguyện.
“Ừm…” Hình như là Trương Uyển Du cảm thấy rất hứng thú, lấy tờ báo ở trên tay của Lâm Tinh Vũ, nghiêm túc nhìn xem, có chút xúc động.
“Đề nghị của Lâm Tinh Vũ không tệ, con sẽ thử một chút.” Trương Uyển Du nói.
“Đúng vậy, thiết kế trang sức, con gái của chúng ta là một chuyên gia, nếu như không phải mấy năm gần đây bị lạnh nhạt ở công ty thì đã sớm trở thành nhà thiết kế trang sức nổi tiếng.” Lư Ngọc Trân kiêu ngạo nói, bày mưu tính kế: “Con gái cố lên, hiện tại nội bộ công ty đang được thanh tẩy, các nhân viên cấp dưới của lão đại lão tam đều phải dạt sang một bên, lần này chính là cơ hội.”
“Con biết rồi.” Trương Uyển Du nói, trong lòng kích động.
Lâm Tinh Vũ ăn một miếng cơm, giống như là lơ đảng mà nói: “Uyển Du, em có suy nghĩ gì không, thật ra thì trong lòng của anh có một sáng ý về trang sức.”
“Anh cũng hiểu về thiết kế trang sức ngọc thạch hả?” Vẻ mặt của Trương Uyển Du kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Lâm Tinh Vũ cười cười nói: “Sở thích khi còn bé, đáng tiếc là không thể học hành cho đàng hoàng.”
Lúc còn bé, anh đã đi theo sư phụ học tập, dù là điêu khắc hay giám bảo những trang sức ngọc thạch cổ xưa đây, đều là những thứ chân chính, trang sức ngọc thạch chính phẩm quý báo đều đã qua tay vô số kể, làm sao có thể không biết được chứ.
“Ồ?” Trương Uyển Du có chút hăng hái: “Vậy anh đợi một lát nữa nói cho tôi nghe một chút đi.”
Niềm yêu thích tương đồng luôn luôn có thể tạo nên chủ đề, hiển nhiên là Trương Uyển Du vô cùng hào hứng.
Ăn cơm xong, Trương Uyển Du trở về phòng của mình, lục mấy bản thảo thiết kế từ trong ngăn tủ.
“Lâm Tinh Vũ, anh qua phòng của tôi một chút đi.”
Lư Ngọc Trân và Trương Minh Viễn hai mặt nhìn nhau, phải biết là Lâm Tinh Vũ ở rể hai năm, nhưng mà chưa từng bước vào phòng của con gái.
Lâm Tinh Vũ đứng dậy đi vào phòng của Trương Uyển Du.
Anh lắc đầu cười cười, đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng vợ của mình.
Cách trang trí ở trong phòng vô cùng tinh xảo, tủ quần áo, nệm đều là màu hồng, tủ đầu giường được đặt một thú nhồi bông hoạt hình, bốn phía còn tỏa ra mùi hương thơm ngát thấm đượm lòng người.
“Đây chính là mấy bản thiết kế trước đây của tôi, để tôi thử nghiệm anh, anh xem một chút đi, có thể nói ra được cái gì không.” Trương Uyển Du ngồi xuống, đặt tài liệu ở trên bàn công việc, một đôi mắt to linh động nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ.
“Để anh xem một chút.”
Lâm Tinh Vũ cầm lấy bản thảo ở trên bàn làm việc, cẩn thận quan sát.
“Ừm, thiết kế mặt dây chuyền của em là một phong cách của biểu tượng này, mô phỏng lại “hải dương chi tâm” có đúng không?” Lâm Tinh Vũ cười nói.
“Đây là thiết kế mặt dây chuyền ngọc bích, gỗ thông quay mặt về hướng mặt trời, trường phái phong cách phong cảnh và hiện thực, nhưng mà cũng có chút mùi vị ngụ cảnh, không tồi.”