Chương 21

CHƯƠNG 21

Trên bàn trà, màn hình laptop đang chiếu lại tất cả những gì xảy ra trong ban giám đốc điều hành của tập đoàn Trương thị vào ngày hôm nay…

“Làm tốt lắm.” Lâm Tinh Vũ nhìn hình ảnh trong phòng họp, khen một câu, anh rất thích thủ đoạn quyết liệt của Ngô Dương.

“Cảm ơn Lâm tổng, dốc sức cho ngài, chính là bổn phận của thuộc hạ.” Ngô Dương khiêm tốn nói.

Ngô Dương đi theo ở bên cạnh Ninh Đằng đã nhiều năm, hiểu biết rất rộng, anh ta tận mắt nhìn thấy tổng giám đốc Ninh Ninh Đằng ở trước mặt người trẻ tuổi này cũng phải cẩn thận từng li từng tí, hoảng sợ không dám chậm trễ chút nào.

Nhất là đích thân Ninh Đằng thông báo nếu như chuyện gì mà Lâm Tinh Vũ đã dặn dò thì phải không tiếc bất cứ giá nào mà thực hiện nó, nếu như làm không xong thì phải hỏi ý của ông ta, nếu như làm cho Lâm Tinh Vũ không hài lòng thì mình không cần phải trở về Ninh thị.

Cho nên đối với Lâm Tinh Vũ, Ngô Dương còn phải cung kính hơn nhiều so với Ninh Đằng.

“Lâm tổng, kế hoạch thu mua lần này đều được sắp xếp dựa theo yêu cầu của ngài mà thực hiện, tất cả đều thuận lợi, trước mắt nguyên khí của Trương Đức Hải tổn thương nặng, đang thoi thóp và có rất nhiều kẻ thù của cửa hàng đang chờ đợi bỏ đá xuống giếng.” Ngô Dương nghiêm túc báo cáo: “Chỉ là mối quan hệ của Trương Di Hòa và nhà họ Tôn ở thành phố Thanh Vân rất kiên cố, nhà họ Tôn đã ra mặt, bọn họ đã có thể quay vòng về phương diện tiền bạc, ổn định sản nghiệp của nhà mình, còn tăng cường độ lớn, phá hủy bọn họ trong một lần luôn ạ?”

“Không cần.” Lâm Tinh Vũ từ tốn nói.

Thỏ khôn còn có ba hang, ông cả nhà họ Trương kinh doanh ở thành phố Thanh Vân nhiều năm như thế, mối quan hệ thâm căn, cây sâu rễ lớn, có thể vực dậy trong cơn gió lốc lần này cũng nằm trong dự liệu của mình.

“Đúng rồi, liên quan đến nhà máy trang sức Minh Viễn, cậu phải quan sát cẩn thận.” Lâm Tinh Vũ nhớ ra cái gì đó, nghiêm túc nói: “Tất cả đều cứ xử lý như bình thường, hợp nhất vào chuỗi công nghiệp của tập đoàn Trương thị, cho trưởng xưởng Trương Minh Viễn có quyền lợi cổ đông nhỏ.”

Trước đó, anh sắp xếp cho Ngô Dương thu mua tập đoàn trang sức Trương thị, đương nhiên bao gồm cả sản nghiệp do Trương Đức Hải nắm giữ, trong đó còn có trái quyền nhà máy trang sức của ba vợ mình.

Đồng thời, lại dặn dò Ngô Dương kế hoạch tổng thể, tích hợp tất cả các nhà máy trang sức dưới doanh nghiệp của tập đoàn Trương thị, mang đến đãi ngộ phúc lợi giống như nhau.

Cứ như vậy, nhà máy trang sức của ba vợ được đặt vào trong dây chuyền sản nghiệp của tập đoàn Trương thị một lần nữa, chuyện này sẽ không đường đột, cũng sẽ không mơ hồ như thế.

“Nghe theo lời dặn dò của ngài.” Ngô Dương nói: “Lâm tổng, có cần sắp xếp cho Trương Minh Viễn có một vị trí quan trọng trong hội đồng quản trị tập đoàn không?”

“Cậu đừng có tự cho là mình thông minh.” Lâm Tinh Vũ từ tốn nói: “Cứ dựa theo tôi nói mà làm là được rồi.”

“Tôi xin lỗi Lâm tổng, thuộc hạ đã rõ.” Ngô Dương nhanh chóng đứng thẳng người, thái độ vô cùng cung kính.

Anh ta biết thân phận của Lâm Tinh Vũ, cho nên mới muốn lấy lòng nhân vật lớn này một chút, nhưng mà hiển nhiên Lâm tổng có tính toán riêng của mình, sau này chỉ cần làm theo là được rồi.

Lâm Tinh Vũ nhẹ gật đầu, Ngô Dương là người thông minh, không cần phải nói quá nhiều.

“Sau khi cậu trở lại công ty, dùng danh nghĩa ban giám đốc tuyên bố thông báo thu thập tất cả các sáng kiến thiết kế trang sức, công khai tuyển dụng tổng giám thiết kế, nhà thiết kế chủ lực cho tập đoàn, cùng với một số nhà thiết kế trang sức.” Lâm Tinh Vũ nói.

“Thuộc hạ ghi nhớ.” Ngô Dương đáp lời.

“Được, cậu trở về đi, làm xong rồi thì báo cáo với tôi.” Lâm Tinh Vũ từ tốn nói.