Chương 10

CHƯƠNG 10

“Thưa anh, xin hỏi anh tìm ai?” Nữ tiếp tân khách khí hỏi.

“Tôi tìm tổng giám đốc của các người, Ninh Đằng.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói.

“Anh tìm tổng giám đốc Ninh hả, xin hỏi anh có hẹn trước không?” Nữ tiếp tân nghi vấn hỏi.

Người đàn ông này ăn mặc quần áo vỉa hè, căn bản không giống như là có tư cách có thể nói chuyện với nhân vật lớn như là tổng giám đốc Ninh.

Tổng giám đốc Ninh, Ninh Đằng là người phát ngôn của nhà họ Ninh ở Đế Kinh trong tỉnh Đông Hải, đây chính là một nhân vật có tiền có quyền vô cùng. Nhìn ở toàn bộ thành phố Thanh Vân, không có mấy người có tư cách có thể nói chuyện với ông ta.

Lâm Tinh Vũ nói: “Cứ nói lại cho ông ta biết tôi là bạn của Ninh Bá Thiên.”

“Được, anh chờ một chút.” Sắc mặt của nữ tiếp tân do dự, bấm điện thoại, cô ta làm việc ở tập đoàn Ninh thị, nhưng mà cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe thấy có người tên là Ninh Bá Thiên.

Ở một bên khác, có một người đàn ông trung niên khí chất bất phàm đang ngồi trong phòng làm việc tổng giám đốc sang trọng của tòa nhà, ông ta xử lý tài liệu.

Cốc cốc.

“Vào đi.”

Thư ký nam trê tuổi gõ cửa bước vào, cung kính nói: “Tổng giám đốc, ở bàn lễ tân có người tìm ông.”

“Lễ tân hả? Không phải là ngày hôm nay không có buổi hẹn trước nào à?” Người đàn ông trung niên nhíu mày, rất có uy nghiêm: “Đừng có tới hỏi tôi ngay cả khi đám mèo chó gì đó đến tìm tôi, có hiểu chưa?”

“Cái này…” Biểu cảm của thư ký nam do dự, nói: “Tổng giám đốc, người kia truyền lời lại cho ông, nói là là bạn của Ninh Bá Thiên.”

“Tôi đang lo lắng có phải là người bên gia tộc của ngài đến đây… cho nên mới đến đây báo cáo…”

Ninh Bá Thiên.

Sắc mặt của người đàn ông sửng sốt một chút, cau mày.

Ninh Bá Thiên là gia chủ của nhà họ Ninh ở Đế Kinh, là tên của ông nội ông ta.

Phải biết là ở Đế Kinh, chỉ có dòng chính của nhà họ Ninh mới biết tên đầy đủ của ông cụ, lại không dám nói thẳng tên của ông cụ, ở tỉnh lỵ thành phố Thanh Vân này, làm sao có người biết tên của ông cụ nhà họ Ninh, còn tìm tới mình?

“Đó là người như thế nào?” Ninh Đằng hỏi.

Thư ký nam trả lời: “Là một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi.”

“Để người đó vào phòng làm việc của tôi đi.” Ninh Đằng nghiêm túc nói, biểu cảm có chút nghi hoặc: “Là một chàng trai trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi hả?”

Năm phút sau, Lâm Tinh Vũ được thư ký nam dẫn tới phòng làm việc tổng giám đốc ở trên lầu sáu mươi sáu.

Lâm Tinh Vũ phóng khoáng ngồi xuống.

Người đàn ông trung niên khí vũ hiên ngang, sắc mặt nghiêm túc nhìn mình.

“Cậu đây là?” Ninh Đằng hỏi, có chút nhìn không thấu người trẻ tuổi trước mặt.

“Ông có nhận ra cái này không?” Lâm Tinh Vũ lấy khối ngọc bài màu xanh đậm đó ra.

Ở bên ngoài ngọc bài có khắc hoa văn phức tạp, ở giữa có một chữ Ninh cực kỳ dễ thấy.

“Đây là?” Ninh Đằng kinh ngạc nhìn khối ngọc bài này, đầu não choáng váng.

Đây là ngọc bài, đại biểu thân phận nhà họ Ninh, ở Đế Kinh chỉ có mấy khối, ngay cả ông ta được xem như là người phát ngôn một tỉnh của nhà họ Ninh mà trên người cũng không có…