Sở Phàm tưởng Trần Mộng Dao chỉ đang cố tình chuyển chủ đề câu chuyện, nhưng khi anh quay đầu qua nhìn thì bất chợt cảm thấy kinh ngạc.
Sở Phàm vẫn nhớ rất rõ gương mặt ấy, năm đó anh cùng ông ấy thảo luận về thuốc và cách chữa bệnh đến cả nửa năm, hai người có cách nhìn khác nhau về thuật phong thủy và y thuật cổ truyền, cũng coi như là chỗ thân quen, ông già này quả thực rất giỏi, về y thuật, phong thủy, bói toán, kinh dịch đều am hiểu tường tận.
Là con cháu của nhà họ Sở, Sở Phàm từ nhỏ đã vô cùng thích thú với những thứ đó, cũng nghiên cứu không ít, cho nên khi hai người mới gặp nhau mà như đã thân vậy.
Ông già này tên là Quỷ Cốc, những người ở thành phố Vân Hải biết đến ông ấy không nhiều, người ta vẫn thường nói những người có năng lực thực sự thường giấu mình nơi phố thị, không dễ dàng để lộ ra tài năng của bản thân.
Trước cửa quán trà sữa lúc này, một bé gái đột nhiên ngã lăn ra đất, mẹ bé gái đó vội vàng gọi 120, xe cấp cứu thì cũng không thể đến ngay được, Quỷ Cốc ở cái thành phố Vân Hải này thoắt ẩn thoắt hiện, không phải nói chứ hai mẹ con họ gặp được ông ấy trong lúc này đúng là gặp may mắn lớn, đến 120 cũng không cần gọi ấy chứ.
“Đi cùng anh, ba năm rồi anh chưa gặp lại ông ấy, mình ra đó xem xem.” Nói xong Sở Phàm đứng dậy thanh toán tiền trà sữa rồi ba người đi ra ngoài cửa.
Tình trạng của bé gái này vô cùng xấu, mặt mũi trắng bệch như một tờ giấy trắng vậy, không còn tí nào gọi là hồng hào cả, thỉnh thoảng lại khóc ré lên với giọng không được bình thường, khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh, có thể thấy bé gái này vô cùng đau đớn, nhưng những người xung quanh không biết đây là chứng bệnh gì, cũng không thể bắt bệnh mà cho thuốc được, kể cả giúp bé gái đó bớt đau cũng không làm nổi.
“Chờ cho bác sỹ đến thì con gái cô không chịu nổi đâu, cháu nó thể chất yếu bẩm sinh, dương hỏa suy kiệt, trong người có những thứ không được sạch sẽ, thêm nữa là vừa uống đồ lạnh nên đã kí©h thí©ɧ đến dạ dày đại tràng, từ đấy dẫn đến một loạt các triệu chứng.”
“Cháu nó sống được đến ngày hôm này chứng tỏ cô cũng phải dành ra rất nhiều tâm huyết đây.” Ông già từ từ nói.
Nhưng ông ấy mặc một bộ đồ bằng vải đay thô trên người, làn da khô ráp xấu xí, tóc tai rối bù nhem nhuốc, khiến cho người khác có cảm giác như là những kẻ lang thang mà họ vẫn thỉnh thoảng gặp trên đường, quả thực khó mà khiến cho người khác tin tưởng.
Sở Phàm khi lần đầu tiên gặp ông ấy ngày trước cũng tưởng đây là một ông già điên.
Đúng là không gian khổ thì không đắc đạo được, ngoài những chuyện mà bản thân thấy thích, thì tất cả những thứ khác ông đều không bận tâm, những người như vậy nếu chuyên tâm vào một lĩnh vực nào đó thì nhất định sẽ có thành tựu lớn..
“Tránh ra đi! Ăn mày bẩn thỉu đừng có mà đến quấy rầy tôi!” Người đàn bà xinh đẹp trung niên quát cho ông già ấy một câu, rồi ôm con gái mình đứng đợi sốt sắng ở bên đường, bên cạnh còn có một cô gái khác, cô gái này hình như Sở Phàm có từng gặp rồi, từng xuất hiện trên diễn đàn của trường đại học Vân Hải, tên là Tăng Y Y, là hoa khôi về ngoại giao có tiếng của đại học Vân Hải, sinh viên của học viện nghệ thuật, trông quả thực rất xinh đẹp, với kiểu khuôn mặt đang được nhiều người yêu thích, làn da trắng nõn, cô ta được rất nhiều người theo đuổi.
“Mẹ, em gái con sao thế? Bệnh cũ lại tái phát hả mẹ? Bác sỹ chẳng phải nói là đã kiểm soát được ổn định rồi sao?” Tăng Y Y sờ lên khuôn mặt bầu bĩnh của em gái thấy lạnh toát, không có môt hơi ấm nào.
“Ai mà biết mấy tên lang băm đó chữa trị kiểu gì? Từ đầu đến giờ lừa của mẹ cả mấy trăm nghìn, thế mà không chữa khỏi được cho Linh Linh, lần này về phải tính sổ với bọn họ mới được!” Bà Tăng vô cùng tức giận.
Những người xung quanh đến xem càng nhiều, mẹ của Tăng Y Y thấy con mình đã không chịu được nữa, không kìm được mà hỏi: “Xin hỏi các anh chị ở đây có ai là bác sỹ không ạ, giúp con gái tôi ổn định tình trạng một lúc với, con gái tôi sắp không chịu được nữa rồi, nhà họ Tăng chúng tôi hứa sẽ biếu một trăm nghìn để cảm ơn.”
Không thể không nói sự hấp dẫn của đồng tiền quả thực rất lớn, một trăm nghìn tệ đừng nói đến người bình thường, kể cả là một bác sỹ cũng là một món tiền không hề nhỏ.
“Một trăm nghìn đấy? Nhiều tiền thật.” Trần Mộng Dao thốt lên.
“Bạn kia em có biết, bạn ấy tên là Tăng Y Y, thực lực về kinh tế nhà họ Tăng còn mạnh hơn cả nhà họ Trần chúng em ấy chứ, Tăng Y Y giao thiệp rất rộng, ở trong trường mình cũng khá nổi tiếng đấy, nhà bọn họ lấy một trăm nghìn tệ ra chắc cũng là chuyện đơn giản thôi.” Trần Mộng Dao nói tiếp.
Cô vừa nói dứt câu, trong đám người đó có một người đứng ra.
“Tôi là chủ nhiệm khoa nội của bệnh viện liên kết số một, tiêm cho cháu một mũi thuốc an thần để ổn định tình hình trước mắt đã, mọi người cũng may đấy, đúng lúc tôi có đem theo một ống để đề phòng, cuối cùng cũng được dùng đến.” Vị bác sỹ trung niên lấy chiếc xi lanh từ trong cặp ra, nhanh chóng điều chế thuốc an thần rồi cho vào trong xi lanh một cách vô cùng thuần thục, ông ta tiến về phía trước ra hiệu bà Tăng vén tay áo của bé gái lên.
“Thuốc an thần, sẽ lấy mạng con bé đó.” Ông già mặt mũi nhem nhuốc không kìm được mà thở dài một tiếng.
“Ông ăn mày bẩn thỉu kia cút xa ra, cần tiền thì tôi cho ông, đừng có lại gần khiến người khác thấy ghê.” Bà Tăng ném một trăm tệ xuống trước mặt Quỷ Cốc với vẻ căm ghét.
Từ nãy đến giờ lão già này cứ đứng ở bên cạnh lẩm bẩm, không biết gì mà cứ giả vờ như biết lắm ấy, cái mà mà âm khí quá nặng, cái gì mà yếu kém bẩm sinh, nói toàn những lời lẽ khó hiểu.
“Người làm nghề y cứu người không cần tiền bạc đâu.” Ông già xua tay cười.
Bà Tăng đang sốt sắng về bệnh tình của con gái nên cũng không muốn đôi co gì với một ông ăn mày bẩn thỉu.
“Nhờ cả vào anh đấy, mau tiêm cho con gái tôi một mũi an thần đi, nhất định phải cầm cự đến khi xe cấp cứu đến, một trăm nghìn tệ cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Bà Tăng nói với vị bác sỹ nội khoa đó.
“Đúng thế, chú giúp cho ạ.” Tăng Y Y cũng nói với giọng rất thành khẩn.
Vị bác sỹ đã điều chế xong thuốc an thần và bơm vào trong xi lanh: “He he, thuốc an thần thì 99.99% có tác dụng làm giảm đau, giữ bình tĩnh về tinh thần và tình trạng bệnh cho bệnh nhân, tôi là Dư Văn, đây là chứng chỉ hành nghề y của tôi.”
Dư Văn cười nói và giơ tấm thẻ cho mọi người xem, sau đó lại cất vào trong túi quần.
Tuy trong tình huống này chữa bệnh cho người khác là không đúng quy tắc, nếu xảy ra chuyện gì thậm chí sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng một trăm nghìn là cả hai tháng lương của ông ta, quan trọng nhất là được làm quen với nhà họ Tăng, đây là mối quan hệ mà có dùng tiền cũng không mua được.
Hơn nữa, nếu chỉ là một mũi thuốc an thần thì sẽ không có vấn đề gì to tát cả.
“Tôi khuyên chú đừng tiêm mũi thuốc an thần này, cháu bé này chứng âm hư rất nặng, cơ thể yếu bẩm sinh, cơ thể cháu bé đã ở mức yếu nhất rồi, nếu tiêm mũi an thần này sẽ khiến cho cháu an thần hoàn toàn, cũng chính là chết đó.” Sở Phàm không chịu được nữa.
Quỷ Cốc cả đời không màng danh lợi, nghiên cứu về y thuật và phong thủy nhưng toàn bị người khác nói là điên, lừa đảo, đúng là khiến người ta cảm thấy bất lực.
Trần Mộng Dao kéo tay Sở Phàm ra hiệu anh đừng can thiệp vào chuyện này.
Nhưng trong chuyện này Sở Phàm và Quỷ Cốc lại có cách nhìn giống hệt nhau.
“Lâu quá rồi không gặp, Quỷ Cốc.”
Sở Phàm nhìn về ông già có khuôn mặt lôi thôi lếch thếch, trên gương mặt cứng đờ của ông già cũng lộ ra một nụ cười đã lâu không gặp: “Thì ra là cậu, à phải rồi, thời gian ba năm cũng đã kết thúc rồi chứ? Cậu của ngày hôm nay chắc là đã tự do rồi, hay vẫn còn ở nhà họ Trần đó thế?”
Sở Phàm lắc đầu: “Bị đuổi ra ngoài rồi, giờ đang là vô gia cư đây.”
“Được đấy.” Quỷ Cốc gật đầu cười.
Hai người vừa nói được vài câu đã bị một giọng quát đuổi: “Mau cút đi! Làm lỡ việc chữa bệnh của con tôi, tôi sẽ cho mấy người phải ở tù cả đời.”
Bà Tăng tức không nhịn nổi, một người chưa đủ hay sao mà lại thêm một kẻ điên nữa, tưởng bà đây hiền lành dễ bắt nạt chứ gì?
“Đúng thế, con nhà người ta mắc bệnh đang sốt sắng cả lên, hai người ở đây xen vào làm gì chứ? Mau để cho bác sỹ tiêm thuốc an thần đi, chờ lát nữa 120 đến đón đi bệnh viện chữa trị nữa, nếu thật sự có chuyện gì thì hai người nghèo kiết xác các người có chịu trách nhiệm nổi không?”
Đến người qua đường cũng không chịu nổi mà đều lên tiếng trách móc, Trần Mộng Dao kéo tay Sở Phàm rồi nhìn anh lắc đầu: “Anh muốn thể hiện thì cũng phải tùy chỗ chứ, anh đừng ăn nói linh tinh nữa.”
“Phải rồi, anh muốn khoe mẽ thì cũng đừng làm liên lụy đến em và Dao Dao.” Khương Dĩnh vội vàng nói.
Thấy như vậy Sở Phàm đành lắc đầu thở dài nhìn vị bác sĩ tên là Dư Văn đó tiêm thuốc an thần vào tĩnh mạnh bé gái.