- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Rể Phi Thường
- Chương 2: Rồng không ở cùng rắn
Chàng Rể Phi Thường
Chương 2: Rồng không ở cùng rắn
Giọng Sở Phàm run run: “Bác Đinh, bác nói có thật không vậy?”
“Là thật đó, cậu chủ, bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu sẽ có thể thừa kế toàn bộ tài sản ở thành phố Vân Hải của nhà họ Sở, đồng thời chính thức được liệt vào danh sách những người thừa kế của dòng họ.”
“Bác Đinh, cảm ơn bác.”
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy đầu mũi có hơi cay cay, không một ai biết anh đã đợi câu nói này cả ba năm rồi!
Ba năm trước, chỉ vì một nhiệm vụ thử thách kỳ lạ của dòng họ, mà anh bị dòng họ mình đẩy đến nhà họ Trần, đến làm người ở rể nhà họ Trần.
Ở nhà họ Trần ba năm nay, anh cố gắng học tập, làm việc, gần như đã thể hiện hết khả năng của mình, để muốn được nhà họ Trần công nhận, nhưng cuối cùng đổi lại được là sự sỉ nhục đến tận cùng của tất cả mọi người nhà họ Trần!
Trong con mắt nhà họ Trần, từ đầu đến cuối anh chỉ là một kẻ ăn hại vô tích sự!
Ngoài Trần Mộng Dao ra, không có một ai tôn trọng anh cả!
Hôm nay, thử thách của dòng họ cuối cùng cũng đã hoàn thành, anh, Sở Phàm, có thể không cần phải làm kẻ ăn hại vô dụng đó nữa!
Hít một hơi thật sâu, Sở Phàm co chân chạy thẳng đến ngân hàng Hoa Kỳ, một ngân hàng nổi tiếng ở trong trung tâm thành phố.
Hơn mười phút sau, lúc anh xách một túi to màu đen bước từ trong ngân hàng đi ra, cả con người anh cảm giác như vẫn còn đang mơ.
Trong ngân hàng, hơn mười cặp mắt nhìn qua lớp kính, hướng về phía bóng dáng đang đi ra của Sở Phàm một cách kinh ngạc.
“Rút hơn một triệu tiền mặt, điên rồi sao?”
“Nhìn anh ta ăn mặc cũng chẳng ra sao, giờ con nhà giàu lại khiêm tốn thế à?”
“Cậu ta rút tiền bằng phương thức nhận diện khuôn mặt, thường thì những ai có thể làm được loại dịch vụ ở cấp độ này, dòng họ nhất định đều có thế lực ngang với những doanh nghiệp lớn trong top 100 của thế giới, đây tuyệt đối không phải là con nhà giàu bình thường, may mà mấy người không nhìn mặt mà bắt hình dong đắc tội với cậu ta.” Giám đốc của ngân hàng Hoa Kỳ không biết đi ra từ lúc nào, nhìn theo hướng Sở Phàm đang khuất xa dần.
......
Trong túi đen đó quả đúng là đựng đầy một triệu tệ tiền mặt.
Sở Phàm rút tiền xong đi thẳng đến trung tâm giao dịch đá quý lớn nhất của thành phố Vân Hải, đó cũng là nơi săn tìm đá quý mà những người giàu có thường xuyên lui tới.
Vì mai là ngày lễ mừng thọ bảy mươi của cụ nhà họ Trần, tất cả con cháu đều đang chuẩn bị quà tặng, Sở Phàm tất nhiên cũng sẽ không thể thua kém được.
Là một người đàn ông càng phải có khí phách!
Anh bị nhà họ Trần chèn ép ba năm, sống dưới tầng đáy của nhà họ Trần, đến cả người ở của nhà họ Trần cũng đều có thể đè đầu cưỡi cổ anh.
Ngày mai, Sở Phàm sẽ cho những con người này thấy thế nào là mạnh tay, thế nào là bản lĩnh!
Tuy rằng thời gian ba năm cũng sắp kết thúc, anh sẽ rời khỏi nhà họ Trần, nhưng kể cả đi khỏi, anh cũng phải ra đi với tư thế phóng khoáng nhất, phải khiến cho người ta ngẩng đầu lên nhìn một cách ngưỡng mộ nhất.
Đến trước cổng trung tâm giao dịch, Sở Phàm nhìn thấy xe của Quách Siêu đỗ ở bên ngoài.
Anh nắm chặt tay hình nắm đấm, sắc mặt không biểu cảm gì.
“Trần Mộng Vũ, ba năm nay tôi chăm sóc cô cẩn thận từng ly từng tí, tôi coi cô như vợ sắp cưới của mình, hy vọng cô sẽ thay đổi thái độ với tôi, nhưng trong mắt cô, tôi mãi mãi chỉ là một kẻ ăn hại, một kẻ vô tích sự!”
“Ngày mai, tôi sẽ cho cô xem con người thật của tôi!”
Hít một hơi thật sâu, Sở Phàm xách một triệu đi thẳng vào bên trong.
Trung tâm đồ cổ tuy không lớn, nhưng cũng không thể coi là nhỏ được, tổng cộng có hơn một trăm cửa hàng.
Nhưng khiến mọi người chú ý nhất chính là một tòa nhà xây theo phong cách cổ xưa cao đến bảy tầng.
Được xây bằng gạch đỏ mái ngói xanh, cao lớn mà nguy nga lộng lẫy.
Với phong cách kiến trúc của nhà Đường và nhà Tống, rất có khí phái!
Thanh Đằng Các!
Là một nhà có nhiều châu báu đá quý nhất và cũng là đắt nhất ở trong trung tâm đồ cổ này.
Khi còn ở trường, Sở Phàm đã nghe thấy bạn cùng lớp kháo nhau, bọn họ nói những người có thể đến mua đồ ở Thanh Đằng Các đều phải có tài sản mười triệu trở lên!
Khi làm người ở rể ở nhà họ Trần, những nơi như thế này Sở Phàm đến nhìn còn không dám nhìn.
Nhưng bây giờ, Sở Phàm lại có thể vào thẳng luôn bên trong mà không cần suy nghĩ.
Đến quầy tiếp tân, một cô lễ tân xinh đẹp mặc váy đồng phục màu đen nhìn anh cười nói: “Chào anh, xin hỏi là em có thể giúp được gì cho anh ạ?”
“Tôi muốn làm thẻ hội viên.” Sở Phàm nói, Thanh Đằng Các có tổng cộng bảy khu tương ứng với bảy tầng, hai tầng dưới nhất là khu du khách, tầng ba đến tầng bảy là khu hội viên.
Khu du khách bán những thứ rất tầm thường, giá rẻ, đa số là hàng giả.
Khu hội viên thì bán toàn là châu báu đá quý thật, nhưng muốn vào khu hội viên thì cần phải làm thẻ hội viên, hơn nữa chi phí cho việc làm thẻ nếu so với người bình thường có thể nói là một con số cao ngất ngưởng.
Cô lễ tân xinh đẹp quan sát Sở Phàm một lúc, tuy cảm thấy Sở Phàm không giống như người có tiền để làm thẻ hội viên, nhưng cô ấy vẫn lịch sự nói: “Anh ơi, thẻ hội viên bên em mức thấp nhất là thẻ bạc, chi phí cho việc làm thẻ là một trăm nghìn tệ, anh có một trăm nghìn không ạ?”
“Nếu anh có thì em có thể làm thẻ ngay cho anh bây giờ ạ.”
Sở Phàm lắc đầu.
Cô lễ tân hơi ngạc nhiên: “Anh ạ, bên chúng em không có mức hội viên thấp hơn hội viên bạc, nếu anh không có đủ một trăm nghìn, e rằng chỉ có thể đến khu du khách rồi ạ.”
“Cô hiểu nhầm rồi.” Sở Phàm không bày tỏ thái độ gì, nhìn cô lễ tân rồi nói: “Tôi không làm thẻ bạc, mà làm thẻ kim cương.”
“Thẻ kim cương ạ?” Cô lễ tân xinh đẹp bất giác nói lên một câu, chi phí làm thẻ kim cương là một triệu tệ, nhưng anh Sở Phàm trước mặt đây, quần áo trên người không đến một trăm tệ, liệu có thể có nhiều tiền như vậy không?
Quy tắc của Thanh Đằng Các là thẻ bạc một trăm nghìn tệ, thẻ vàng hai trăm năm mươi nghìn tệ, thẻ bạch kim năm trăm nghìn tệ, thẻ kim cương một triệu tệ, còn có thẻ chí tôn mà mọi người hay đồn, lên tới mười triệu tệ!
Số tiền này sau khi nạp vào thẻ, chỉ có thể dùng được ở Thanh Đằng Các, cho nên nạp tiền vào thẻ đồng nghĩa với việc ném thẳng tiền vào Thanh Đằng Các.
Kể cả là đại gia của trung tâm thương mại có tài sản hàng trăm triệu, khi mở thẻ cũng đều sẽ suy nghĩ xem một lúc nạp liền một triệu có đáng hay không.
Còn Sở Phàm đến mắt không thèm chớp một cái mở miệng nói luôn nạp một triệu, chẳng trách cô lễ tân xinh đẹp này lại mất bình tĩnh như vậy.
“Anh ơi, xin hỏi là anh thanh toán bằng thẻ hay bằng tiền mặt ạ?” Cô lễ tân mỉm cười hỏi, tuy cô ấy vẫn nghĩ anh sẽ không có đủ một triệu, nhưng thái độ phục vụ của cô ấy vẫn lịch sự như lúc đầu.
“Tiền mặt đi.”
“Tiền mặt ạ?” Cô lễ tân xinh đẹp lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc, bình thường khách ở đây đều quẹt thẻ chứ chẳng có ai lại đem theo tiền mặt cả, hơn nữa Sở Phàm còn muốn nạp một triệu.......
“Bộp”
Không chờ cho cô lễ tân suy nghĩ xong, Sở Phàm đặt lên bàn chiếc túi ni lông màu đen đang cầm trên tay, đẩy đến trước mặt cô lễ tân xinh đẹp đó, nói: “Cô đếm đi.”
“Vâng ạ.”
Cô gái vẫn hơi ngạc nhiên, đưa tay ra kéo bịch túi màu đen lại, rồi mở ra.
Ồ!
Lúc mở ra, đôi mắt của cô lễ tân xinh đẹp mở tròn to, hai tay run run không kiềm nổi lòng.
Bên trong chiếc túi ni lông màu đen, toàn là những tờ tiền đỏ rực!
......
Làm thẻ hội viên xong, đúng lúc Sở Phàm chuẩn bị đi khỏi, thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
Chính là Trần Mộng Vũ và Quách Siêu.
Trần Mộng Vũ lúc này cầm chặt tay của Quách Siêu, hai người đang ngọt ngào tình tứ.
Nhưng sau khi nhìn thấy Sở Phàm, ánh mắt ngọt ngào trên gương mặt của Trần Mộng Vũ đột nhiên biến mất, thay vào đó là một cơn phẫn nộ.
Sau khi nhìn thấy trên tay của Sở Phàm có cầm một chiếc túi ni lông màu đen, Trần Mộng Vũ càng tức giận hơn, cô ta đi đến trước mặt Sở Phàm, hỏi dồn dập một cách dò xét: “Ai bảo anh đến ship đồ ăn ở đây?! Anh có biết đây là chỗ nào không?!”
Trần Mộng Vũ bị tức đến phát điên, ship đồ ăn lại ship đến tận trung tâm đồ cổ? Có phải là cố tình gây sự với cô ta không? Như là sợ tất cả mọi người trên thế giới này không biết ấy, nên cố tình đến đây để chọc tức cô ta?
Sở Phàm nhíu mày: “Tôi không phải đến đây để ship đồ ăn.”
“Không phải đến ship đồ ăn? Lẽ nào anh lại đến đây để mua đồ?” Quách Siêu bước tới, nói một cách giễu cợt.
Trong con mắt hắn, Sở Phàm chính vì sợ bị cắm sừng nên mới lén lút đi theo sau hắn và Trần Mộng Vũ.
“Anh Siêu, anh đừng có đùa nữa, loại ăn hại này có thể mua được gì ở đây?”
Sở Phàm không nói gì, Trần Mộng Vũ lại tiếp tục nói với giọng coi thường: “Bất kỳ thứ gì ở đây, có bán anh ta đi cũng không mua nổi ấy chứ.”
Sở Phàm nhíu nhẹ lông mày, cũng không muốn phải giải thích với Trần Mộng Vũ, quay người đi thẳng luôn.
“Đồ vô dụng kia, đứng lại!”
Thấy Sở Phàm lại dám không thèm để ý mình, Trần Mộng Vũ đột nhiên tức đến mức không chịu được.
“Có chuyện gì nữa không?” Sở Phàm kìm nén lại bực tức đang dâng tới l*иg ngực.
“Trong lễ mừng thọ ngày mai, tôi sẽ đưa ra yêu cầu bảo bà nội xóa bỏ hôn ước.”
“Thì sao?”
“Thì......hy vọng đến lúc đó anh đừng có tức l*иg lộn mà làm chuyện gì quá đáng.” Trần Mộng Vũ lạnh lùng nói, nếu ngày mai Sở Phàm tức giận gây chuyện ở lễ mừng thọ, vậy thì người mất mặt sẽ là cô ta.
“Cô nghĩ hơi nhiều rồi đấy.” Sở Phàm cười khẩy một cách coi thường, anh sẽ tức l*иg lộn sao, nhưng anh lại nghĩ rằng có khi người phải tức l*иg lộn sẽ chính là Trần Mộng Vũ.
“Tôi có nghĩ nhiều hay không thì tự anh cũng biết rõ.” Trần Mộng Vũ nhìn Sở Phàm với con mắt chán ghét.
“Mộng Vũ, em nói nhiều với loại vô dụng này làm gì?” Lúc này Quách Siêu có chút mất kiên nhẫn nên đã ngắt lời hai người, rồi dắt tay Trần Mộng Vũ lên, “Đừng để ý đến hắn, chúng mình mau lên tầng bốn chọn quà cho bà đi.”
Vừa nói, Quách Siêu vừa rút tấm thẻ hội viên có viền bằng vàng từ trong túi ra khua trước mặt Sở Phàm với vẻ có chút đắc ý.
Sở Phàm chỉ cười chứ không nói gì.
“Được rồi, anh Siêu, chúng mình mau đi lên đi, giờ em cứ nhìn thấy đồ vô dụng đó là lại tức.” Trần Mộng Vũ thân mật ôm chặt cánh tay của Quách Siêu.
Quách Siêu gật đầu, nhìn Sở Phàm với vẻ ra oai, hắn nói: “Đồ vô dụng, khu du khách có bán toàn đồ rẻ tiền đấy, mày đến đấy mà nhặt, còn tao đưa vợ sắp cưới của mày đi lên khu đá quý đây.”
Nói xong, hai người đi lên thẳng tầng ba.
Sở Phàm lắc đầu rồi cười, rồi đi theo hai người đó.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Rể Phi Thường
- Chương 2: Rồng không ở cùng rắn