Trần Mộng Dao rón ra rón rén đi vào nhà hàng như là đi ăn trộm vậy, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy.
“Em không cần phải như vậy đâu, chúng mình quang minh chính đại đến đây ăn cơm chứ có phải đi ăn cướp đâu mà lo.” Sở Phàm nhìn Trần Mộng Dao cảm thấy bó tay với cô bé này.
“Hay là chúng mình đi ra đi? Em nghe nói ở đây hai người ăn một bữa đơn giản cũng phải mất mấy nghìn tệ, còn chưa kể phí phục vụ, như thế anh phải làm đến bao giờ chứ?” Trần Mộng Dao không hề muốn lãng phí tiền của Sở Phàm, cô biết một mình Sở Phàm kiếm tiền rất khổ cực.
“Đi thôi, anh đã đặt bàn rồi, kể cả không ăn thì tiền của anh cũng đã trả từ trước hết rồi.” Sở Phàm nhún vai giơ hay tay lên ra vẻ không còn cách nào khác.
“Á, sao anh lãng phí thế! Sau này đừng có như vậy nữa đấy!”
Trần Mộng Dao cụp tai xuống cúi mặt đi vào trong nhà hàng.
“Em đi vào nhà vệ sinh một lát, anh chờ em chút nha......” Đột nhiên Trần Mộng Dao cắm đầu đi thẳng vào nhà vệ sinh, cái bộ dạng cẩn thận ấy khiến Sở Phàm phải phì cười.
Cô bé này còn biết nghĩ cho anh nữa đấy? Nếu là Trần Mộng Vũ thì chắc chắn sẽ không làm vậy.
Phải rồi, Trần Mộng Vũ, cô ta đang cùng Quách Siêu ăn ở đây đúng không? Chỉ là nhà hàng âm nhạc Thiên Nga Trắng rất rộng, lại còn có hai tầng nữa, bọn họ đến trước chắc đã đang ở trong phòng bao hoặc là ở bàn khu riêng, rất khó đυ.ng nhau.
Nếu như vậy, cũng khiến cho anh đỡ phải gượng gạo, thế cũng tốt.
“Sở Phàm! Anh ở đây làm cái gì thế?”
Sở Phàm còn đang nghĩ thì có tiếng nói vọng từ phía sau làm anh giật mình.
Quay đầu lại thì thấy Quách Siêu và Mộng Vũ đang đứng trước mặt anh.
“À, tôi biết rồi, lại đi ship đồ ăn chứ gì? Cũng giỏi nhỉ, nhận được đơn sộp à? Chạy một cuốc ship đồ ăn ở Thiên Nga Trắng này chắc kiếm được cũng không ít nhỉ? Ít nhất cũng phải mười đến hai mươi tệ tiền ship, kinh doanh lớn rồi à?”
Nghĩ đến công việc của Sở Phàm, Trần Mộng Dao chợt hiểu ra ngay, khuôn mặt phớt lên cái nhìn kỳ lạ như là đang nhìn một thằng hề vậy.
“Tôi đã không đi ship hàng lâu rồi, không làm thêm nữa.”
Sở Phàm nói một cách dửng dưng, anh không biết vì sao Trần Mộng Vũ vẫn cứ nói anh mãi như thế làm gì, hai người sớm đã không còn liên quan gì đến nhau, chia tay trong hòa bình không tốt à? Suốt ngày sỉ nhục chế nhạo người khác để cho mình vui, Sở Phàm quả thực không hiểu trong lòng Trần Mộng Vũ rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cũng có thể......có thể là thấy Quách Siêu có tiềm năng lớn, nhà họ Quách giờ đây lại khôi phục hợp tác với tập đoàn Minh châu, nên muốn thể hiện tấm lòng chân thật của mình trước mặt hắn chứ gì......nghĩ mà thấy nực cười.
“Không làm shipper nữa thì anh đến đây làm cái gì? Anh có biết đây là đâu không hả? Nhà hàng âm nhạc Thiên Nga Trắng, mức tiêu dùng thấp nhất cũng phải hai nghìn có biết không đấy? Bằng cả tháng lương của anh rồi còn gì!”
Trần Mộng Vũ rõ ràng không tin đối phương đến đây là để tiêu tiền, với thân phận như anh không dám đến ăn ở những nơi như thế này đâu.
“Mộng Vũ, người ta có phải đến đây ăn đâu, hắn sao phải lo ở đây đắt hay rẻ? Đến cả nhà hàng năm sao cũng không có trong từ điển của đầu hắn, biết đâu lại đến đây chụp vài kiểu ảnh rồi post lên ra oai thôi.” Quách Siêu tiện tay châm điếu thuốc.
“Sở Phàm, không phải là anh đang theo dõi tôi đấy chứ? Vẫn còn hy vọng ở tôi à?” Trần Mộng Vũ đột nhiên dướn lông mày nghĩ đến cái khả năng này, ánh mắt nhìn anh tự nhiên mang đầy ác cảm.
“Cô nghĩ hơi nhiều rồi đấy, tôi......”
“Đừng lắm chuyện nữa, mau cút khỏi đây đi, tâm trạng đang vui nhìn thấy anh mà tụt hết cả cảm xúc.” Trần Mộng Vũ không cho anh cơ hội nói tiếp : “Em ơi, mau đuổi anh ta ra ngoài kia đi, anh ta không có tiền đâu, nhìn nghi lắm.”
Cậu nhân viên phục vụ với bộ gilê trên người mỉm cười thân thiện bưng khay đựng đồ đi nhanh tới, ánh mắt cậu ta nhanh chóng nhìn lên người Sở Phàm một lượt rồi nhìn về phía Trần Mộng Vũ và Quách Siêu.
“Em chào anh, em chào chị ạ, cho em hỏi hai anh chị đã đặt bạn ở đây chưa ạ?”
“Tất nhiên rồi! Cậu còn đang nghi ngờ chúng tôi không có tiền để ăn ở đây à?” Quách Siêu nghe xong thấy không vui, hắn cố tình cởi cúc tay áo để lộ ra chiếc đồng hồ Longines.
Thấy thế cậu phục vụ liền mỉm cười, giơ tay về phía Sở Phàm với ra hiệu xin mời: “Em chào anh, nhà hàng em chỉ hoan nghênh những khách VIP đến ăn, nên để cho mọi người có một không khí ăn uống được thoải mái cũng như trải nghiệm được dịch vụ đắt tiền ở đây, thì những người không liên quan ở ngoài không đươc ở đây lâu ạ, nếu vì hành động của anh lại khiến cho các khách ở nhà hàng chúng em cảm thấy không thoải mái thì đó là lỗi của nhân viên phục vụ chúng em rồi.”
Rõ ràng đây là lệnh đuổi khách.
Cậu nhân viên phục vụ cũng là người đánh giá người khác qua vè bên ngoài, cậu ta nhìn rồi so sánh cách ăn mặc là biết ngay mình nên phục vụ bên nào.
Khách hàng là thượng đế, những yêu cầu của bọn Quách Siêu và Trần Mộng Vũ, cậu nhân viên phục vụ đều sẽ đáp ứng hết.
“Các người thật quá đáng!”
Trần Mộng Dao từ nhà vệ sinh đi ra đúng lúc thấy cảnh tượng như vậy, cô tức đến mức lao đến đòi lại sự công bằng cho Sở Phàm.
“Chị, sao chị lại có thể như vậy chứ? Anh Sở Phàm có đắc tội gì với hai người đâu mà lúc nào cũng làm khó dễ anh ấy, ba năm nay anh ấy cũng khổ lắm chứ!” Trần Mộng Dao không thể hiểu nổi.
“Mày đến đây làm gì?”
Trần Mộng Vũ ngạc nhiên đến nhếch cao lông mày.
“Với lại Trần Mộng Dao, từ lúc nào lại đến lượt mày lên tiếng dạy tao thế hả? Mày là cái thá gì hả? Kiếm được tí tiền đã tưởng mình giỏi lắm sao?”
“À tao hiểu rồi, tao biết rồi, hay là kiếm được tiền rồi nên đưa anh ta tới đây ăn chứ gì? Mày được đấy Trần Mộng Dao, sao tao không phát hiện ra mày lại giỏi thế nhỉ? Nói đi, mày đã lén lút giấu bao nhiêu tiền riêng rồi?”
Trần Mộng Vũ bỗng nhiên như tỉnh ra.
Cô đang nghĩ tên nghèo kiết xác Sở Phàm này sao lại có thể xuất hiện ở nơi như nhà hàng Thiên Nga Trắng này, thì ra là do em gái cô ta đưa đến.
Từ khi Trần Mộng Dao làm người phụ trách dự án của dòng họ và tập đoàn Minh Châu, kiếm được không ít, chỉ riêng lần hợp tác đầu tiên thôi đã thu được mấy trăm nghìn tệ rồi, trừ đi phần lớn số tiền bố mẹ cất giữ, thêm vào cô ta lấy đi vài chục nghìn, số còn lại chắc chắn là con ranh con này đã giấu đi làm tiền riêng, không ngờ con ranh con này lại bắt đầu biết suy tính rồi, đúng là không đơn giản chút nào!
“Em đâu có, toàn bộ tiền đều đưa cho chị với bố mẹ hết rồi còn gì!” Trần Mộng Dao bặm môi giải thích.
“Thôi kệ đi Mộng Vũ, chúng mình ra chỗ bàn ăn của chúng mình ngồi ăn đi, lo chuyện của lọai nghèo kiết xác ấy làm gì? Hắn ta ăn được bữa này liệu có bữa sau không?” Quách Siêu cười khẩy một tiếng.
“Mày cứ đợi đấy Trần Mộng Dao! Về nhà tao sẽ trị tội mày sau!” Trần Mộng Dao ra vẻ dọa nạt.
Nói xong thì bị Quách Siêu kéo đi.
“Em ơi, bọn chị có đặt bàn số một, mau đem đồ ăn lên đi nhé!”
Trần Mộng Vũ vênh mặt hất hàm nói vọng ra.
“Haiz, lại để em phải tủi thân rồi, anh xin lỗi.” Trong lòng Sở Phàm vô cùng áy náy.
“Em không sao đâu, mà là anh ấy, bọn họ suốt ngày đổ oan cho anh, rõ ràng bữa ăn này là anh mời em đấy chứ.” Trần Mộng Dao lắc đầu.
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng nhạc cổ điển.
Là bản sonata Ánh trăng của Beethoven, một cô gái tây xinh đẹp đang lướt những ngón tay mềm mại lên phím dương cầm, một nhóm nhạc đi đến bàn của Quách Siêu rồi đứng bên cạnh kéo đàn vi-ô-lông.
“Wòa, anh Siêu lãng mạn thật! Em yêu anh quá đi mất!” Trần Mộng Vũ bất giác đưa tay ra đan chặt vào bàn tay của Quách Siêu.
Khác với những bàn khác, bộ bát đũa của bàn số một đều được làm bằng thủy tinh, hơn nữa lại ở vị trí chính giữa trung tâm của sảnh nhà hàng, thu hút được ánh nhìn của tất cả mọi người.
Thủ đoạn kinh doanh này đúng là lợi hại thật.
Ngay sau đó đồ ăn lần lượt được bày lên, hai nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh chờ được sai khiến bất cứ lúc nào, chỉ còn thiếu đút tận mồm nữa thôi.
“Em yêu anh chết mất anh Siêu, em thích kiểu phục vụ như thế này!” Trần Mộng Dao không khỏi thốt lên, cầm điện thoại lên chụp lia lịa rồi post lên trên facebook ngay, còn đăng kèm theo tấm ảnh của mình được chụp bằng app làm đẹp lên, nhận được hàng loạt like và bình luận.
Mấy bạn cùng phòng của Trần Mộng Vũ cũng phải ghen tị.
“Thích thế, tớ nghe nói đây là dịch vụ đặc biệt ở Thiên Nga Trắng đúng không? Đắt lắm ấy, cũng phải hơn mười nghìn trở lên.”
“Lúc nào chúng mình mới được như Trần Mộng Vũ nhỉ, haiz, bạn trai xịn khó kiếm thật đấy!”
......
Chỉ có Quách Siêu ngồi phía đối diện cô ta là đang lẩm bẩm.
Hắn rõ ràng không đặt dịch vụ này mà? Nhân viên phục vụ có phải nhầm rồi không?
Nhưng giờ đã làm rồi thì đành đâm lao phải theo lao thôi, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Trần Mộng Vũ nên hắn cũng không nói ra.
Trần Mộng Vũ liếc nhìn Sở Phàm với con mắt thách thức, thì thấy Sở Phàm đang đi về phía quầy lễ tân.
“Em ơi sắp xếp bàn cho anh với, là bạn anh đặt giúp, đây là ảnh chụp màn hình đặt chỗ mà cô ấy vừa gửi cho anh, em xem giúp anh nhé.” Sở Phàm đưa điện thoại ra, trên màn hình là ảnh cuộc nói chuyện trên wechat, trong đó có mã vạch và mã đặt chỗ.
Việc đặt bàn là Minh Khê giúp anh đặt, nên Sở Phàm cũng không biết là ở vị trí nào của nhà hàng.
Lễ tân cầm máy quét mã vạch xong bất chợt hai lông mày nhướn lên, rồi nhìn vào giữa sảnh: “Bàn số một? Chẳng phải là có người đang ngồi rồi sao?”
Cô lễ tân xinh đẹp lại xác nhận một lần nữa, đột nhiên mặt của cô ấy biến sắc, gọi luôn nhân viên phục vụ: “Có phải em nhầm rồi không, đây mới là khách đặt bàn số một đó, hai vị khách kia chỉ đặt bàn số một hạng phổ thông, sao em lại đưa họ vào bàn giữa trung tâm sảnh như thế? Thế này mà cũng nhầm được, có muốn tiếp tục làm việc nữa không đấy?"
“Hả? Không phải chứ, để em xem xem!” Cậu nhân viên phục vụ mặc bộ đồ gilê mà lúc trước định đuổi Sở Phàm đi đột nhiên sợ toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng chạy đến bàn của Quách Siêu: “Em chào anh, anh có thể cho em xem mã đặt bàn của mình được không ạ? Em muốn xác nhận lại thông tin thôi ạ!”
“Làm cái gì vậy? Người ta đang ăn thì chớ!” Quách Siêu ngạc nhiên nhưng vẫn lấy mã đặt bàn ra cho cậu nhân viên xem, cậu nhân viên nhìn đi nhìn lại vài lần rồi cười với vẻ khổ sở: “Em xin lỗi hai anh chị, bàn này thuộc bàn đặc biệt, là của hai vị khách đằng kia ạ, còn bàn của hai anh chị thì ở góc phía đằng kia cơ.”
Cậu nhân viên phục vụ chỉ về phía gần cửa sổ cạnh cửa ra vào, bàn ở đó nhỏ phải đến gấp đôi bàn ở đây, đồ dùng bát đũa cũng vô cùng đơn giản, càng không cần nói đến mấy thứ kiểu trữ tình lãng mạn.