- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Rể Phế Vật
- Chương 79: Khoản Tiền Mờ Ám
Chàng Rể Phế Vật
Chương 79: Khoản Tiền Mờ Ám
Đám người dần tản ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cuối đường, lúc này đang đi về phía họ.
“Trần Xuân Độ…” Vẻ mặt Lê Thần Vũ trở nên lạnh lùng, tên con rể này xuất hiện ở đây làm gì?
Không chỉ như vậy, rất nhiều nhân viên cũng vô cùng khó hiểu.
“Anh sao thế, không phải bảo anh về nhà rồi sao?” Gương mặt kiều diễm của Lê Kim Huyên lộ ra tia kinh ngạc.
Trần Xuân Độ khẽ cười: “Tổng Giám đốc Lê, túi của em rơi trong xe, anh mang đến cho em.”
Sau khi đưa chiếc túi xách tinh xảo cho Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ liếc nhìn Lê Thần Vũ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ồ, đây không phải là cậu Lê sao…”
Lê Thần Vũ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm sâu hoàn toàn không nhìn về phía Trần Xuân Độ mà ngó lơ anh, coi anh như không khí.
“Kim Huyên, nhận lấy đi em, nó có thể cứu Lê thị.” Lê Thần Vũ nghiêng đầu, nhìn thẳng Lê Kim Huyên, sau đó chậm rãi lên tiếng.
Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm tấm thẻ đen trong hộp, ánh mắt cuốn hút lập tức lộ ra tia kinh ngạc, khó xử… Lê Thần Vũ nói không sai, Lê thị quả thật rất cần tấm thẻ này.
Nhưng cô không tin, Lê Thần Vũ và cô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, anh ta sao có thể giúp cô vô điều kiện được?
“Kim Huyên, nhận lấy đi, đây là cơ hội của Lê thị.” Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, họ đều không ngờ Trần Xuân Độ sẽ có một ngày nói giúp cậu Lê!
Trần Xuân Độ thân là chồng của Lê Kim Huyên vậy mà lại để cô nhận sự giúp đỡ của người khác, thân là chồng của Tổng Giám đốc nữ thần, vậy mà lại không chút để ý, ngược lại còn nói giúp cậu Lê?
Thật không có chí khí mà! Ánh mắt của nhiều người trở nên xem thường, khinh bỉ, hóa ra cũng chỉ là một kẻ nhu nhược mà thôi!
Chẳng trách lại bị người khác nói là trai bao, một kẻ không có chí khí như vậy sao có thể xứng với người đẹp số một trong giới kinh doanh như Lê Kim Huyên chứ?
Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, thân là chồng của Lê Kim Huyên, vậy mà trong lúc Lê thị đang gặp khó khăn, Trần Xuân Độ lại không đứng ra giúp đỡ, ngược lại còn tỏ ra không chút dính líu đến Lê Kim Huyên.
Trong khi đó lại để cậu Lê mới đến thành phố T đưa tay ra giúp đỡ Lê thị vượt qua khó khăn.
Không ít người đều cảm thấy, Lê Thần Vũ có vẻ thích hợp làm chồng của Lê Kim Huyên hơn.
Còn cái tên Trần Xuân Độ kia là cái thá gì chứ?
“Kim Huyên, nhận lấy tấm thẻ này đi, Lê thị chắc chắn có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này.” Lê Thần Vũ dịu dàng lên tiếng, giọng điệu ấm áp như được tắm gió xuân, giống như có một loại sức hút kỳ lạ, khiến người ta hoàn toàn không có suy nghĩ từ chối.
Đúng lúc này, Lê Kim Huyên lập tức tỉnh ngộ, gương mặt mỹ nhân của cô trở nên vô cùng kiên định: “Cậu Lê, tôi không thể nhận số tiền này được!”
Xoẹt!
Giọng của Lê Kim Huyên không lớn nhưng vẫn đủ để mọi người có mặt ở văn phòng nghe rõ!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc! Lê Kim Huyên vậy mà lại từ chối cậu Lê!
Cơ hội duy nhất giúp Lê thị vượt qua khó khăn đang ở ngay trước mặt, nhưng Lê Kim Huyên lại không chút do dự từ chối!
Hành động này của Lê Kim Huyên không phải là đang từ bỏ cơ hội, mà là đang vứt bỏ cả Lê thị!
Đường đường là cậu Lê của Yên Kinh, vậy mà cũng có một ngày bị người ta từ chối!
Bàn tay cầm chiếc hộp của Lê Thần Vũ hơi run, mặc dù sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ, nhưng sâu trong ánh mắt lại có thêm một tia phẫn nộ.
Anh ta… lại bị từ chối lần nữa.
“Kim Huyên, anh khuyên em nên suy nghĩ thật kỹ, ngoại trừ tấm thẻ này, Lê thị không còn bất kỳ cơ hội nào khác nữa đâu.” Lê Thần Vũ trầm giọng, nói.
“Không cần suy nghĩ, tôi đã sớm có quyết định rồi.” Lê Kim Huyên lắc đầu, vẻ mặt kiên định, giọng nói đanh thép: “Tôi có thể nhận tấm lòng của cậu Lê, nhưng về số tiền này, tôi thật sự không thể nhận được, xin anh lấy lại cho.”
Trần Xuân Độ đứng bên cạnh với bộ dạng thờ ơ, giống như không liên quan, nhưng ánh mắt nhìn Lê Kim Huyên lại lóe lên tia vui mừng.
“Lê Kim Huyên… cô… cô đang đùa tôi đấy à?” Cuối cùng, Lê Thần Vũ cũng không thể giả bộ bình tĩnh được nữa, anh ta trừng mắt, nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, ánh mắt trần trụi, lộ rõ vẻ lạnh nhạt, không vui!
“Tôi không hề trêu đùa anh, tôi thật sự rất cảm ơn anh vì đã giúp đỡ Lê thị trong lúc nước sôi lửa bỏng này, nhưng mà món quà này của anh quá lớn, Kim Huyên không thể nhận được.” Lê Kim Huyên lắc đầu, đôi mắt mỹ lệ, bình tĩnh, cho dù cơn thịnh nộ của Lê Thần Vũ khiến cô run sợ, nhưng cô vẫn không chút dao động!
“Tốt lắm!” Lê Thần Vũ lộ ra vẻ mặt dữ tợn, không cách nào giả bộ làm người tốt được nữa, anh ta quét ánh mắt lạnh lùng về phía Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ: “Ba tiếng sau, tôi nhất định sẽ đợi xem kịch hay!”
“Đi!”
Lê Thần Vũ vội vàng đi ra khỏi văn phòng Tổng Giám đốc, Lê Kim Huyên vẫn luôn nhìn theo Lê Thần Vũ đi ra khỏi tòa nhà Lê thị, cho đến khi anh ta lái xe riêng rời đi, cô mới đặt mông ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch, lộ ra tia tuyệt vọng.
“Tổng Giám đốc Lê, vì sao khi nãy cô lại từ chối cậu Lê?” Lâm Trinh Tuyết khó hiểu, hỏi.
“Cô không hiểu đâu.” Lê Kim Huyên lắc đầu: “Tuyệt đối không thể nào đơn giản như thế được, nhất định phải có điều kiện gì đó.”
“Cho dù Lê thị sụp đổ, tôi cũng sẽ không thành toàn cho anh ta.” Lê Kim Huyên chậm rãi phun ra một câu, đôi mắt mê người vô cùng kiên định.
Trên đường trở về, Lê Thần Vũ ngồi trong xe ô tô, anh ta nhìn tấm thẻ đen trong tay, sắc mặt vô cùng u ám.
Đám đàn em bên cạnh lập tức run rẩy, ánh mắt của cậu Lê vô cùng lạnh lẽo!
“Người phụ nữ chết tiệt…” Lê Thần Vũ chợt lạnh lùng mắng một tiếng, anh ta nắm chặt tấm thẻ đen trong tay, tấm thẻ đen có giá mấy chục nghìn tỷ đó cứ như vậy bị bóp méo, biến dạng trong tay anh ta.
“Cậu Lê, chúng ta đã nể mặt Lê Kim Huyên như thế rồi, vậy mà cô ta còn không biết tốt xấu…” Tên đàn em bên cạnh tức tối nói.
“Mẹ kiếp, đi nói với tập đoàn Huy Đằng, bảo họ đẩy nhanh tốc độ, tôi muốn Lê Kim Huyên phải khóc lóc cầu xin tôi tha thứ!” Lê Thần Vũ lạnh lùng lên tiếng.
“Rõ!”
“Lê Kim Huyên… cô không chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi được đâu!” Lê Thần Vũ lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng giờ phút này bỗng trở nên thâm sâu khó lường.
… …
Tại trụ sở Lê thị, bên trong phòng họp, trên một chiếc bàn dài, xung quanh là các thành viên của hội đồng quản trị, sắc mặt ai nấy cũng vô cùng nghiêm túc.
Bầu không khí trong phòng họp yên tĩnh một cách kỳ lạ, Lê Kim Huyên và Lê Duy Dương cũng ngồi ở đó, thời gian đang lặng lẽ trôi qua…
Cuối cùng, Lê Duy Dương là người đầu tiên phá vỡ không khí im lặng, ngột ngạt này: “Mọi người, lần này là mối nguy lớn nhất của tập đoàn Lê thị, hiện giờ chúng ta chỉ còn lại ba tiếng, có lẽ không còn kịp nghĩ cách được nữa, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Ngay sau đó, một thành viên của hội đồng quản trị lên tiếng: “Tôi nghe nói, ban nãy cậu Lê của Yên Kinh đến tìm Tổng Giám đốc Lê, nói là muốn giúp đỡ Lê thị chúng ta, nhưng sau đó cô Lê lại từ chối… không biết lý do là gì?”
“Tôi và Lê Thần Vũ từng có khúc mắc, nhưng anh ta lại không nói lời nào lấy ra mấy chục nghìn tỷ nói là muốn giúp đỡ chúng ta, nhưng lại không đưa ra bất cứ điều kiện nào… ông không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?” Lê Kim Huyên nói.
“Cho dù phải trả giá bằng một vài điều kiện, nhưng nếu có thể cứu Lê thị thì vì sao cô Lê lại không đồng ý?” Một thành viên hội đồng quản trị khác nhìn thẳng vào gương mặt mỹ miều của Lê Kim Huyên.
“Thế thì bảo con gái ông đến hi sinh đi.” Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên lên tiếng, không chút do dự trả lại những lời ông ta vừa nói.
Cửa phòng họp đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập!
Thư ký Lâm Trinh Tuyết xông vào phòng họp, sắc mặt nặng nề, nói: “Không hay rồi, tập đoàn Huy Đằng đột nhiên đẩy nhanh tiến độ… chúng ta… chỉ còn lại mười mấy phút…”
Tất cả mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc! Huy Đằng rốt cuộc mạnh đến mức nào? Không chỉ chèn ép Lê thị, mà còn có thể đẩy nhanh tiến độ!
Bầu không khí ngập tràn hơi thở tuyệt vọng… Mỗi một thành viên của hội đồng quản trị có mặt trong phòng họp đều rơi vào im lặng, mỗi người đều đang không ngừng tìm cách, nhưng hiệu quả lại không lớn lắm.
Những người từng kết giao với họ đều giống như không hẹn mà gặp cùng thông đồng với nhau, cắt liên lạc với họ.
Chỉ cần không ngốc thì đều có thể mơ hồ nhìn ra chuyện này có gì đó không đúng lắm… Dường như có một bàn tay nào đó đang ở trong bóng tối, thao túng hết mọi thứ.
Năm phút sau, Lê Duy Dương chợt đứng dậy, quét ánh mắt về phía mấy thành viên của hội đồng quản trị đang im lặng, ông ta thở dài rồi chậm rãi nói: “Cảm ơn mọi người mấy năm qua đã ra sức ủng hộ, giúp đỡ…”
Lê Kim Huyên lập tức run rẩy trong lòng, cô ngước đôi mắt cuốn hút của mình lên nhìn Lê Duy Dương, gương mặt không khỏi lộ ra biểu cảm phức tạp, tuyệt vọng.
Cuối cùng cũng phải đến bước này sao…
Lê thị, sắp sụp đổ thật rồi…
Đột nhiên!
Giám đốc phòng tài vụ xông vào phòng họp, vẻ mặt vô cùng kích động, run rẩy nói: “Tổng… Tổng Giám đốc Lê, Chủ tịch Lê… chúng ta… được cứu rồi!”
“Sao cơ? Anh mau ngồi xuống rồi nói!” Lê Kim Huyên nhíu mày, Giám đốc phòng tài vụ ngay đến cả gõ cửa cũng không gõ mà đã xông vào đây, quả thật rất bất lịch sự!
“Tổng Giám đốc Lê, chúng ta có tiền rồi!” Giám đốc phòng tài vụ nuốt mạnh một ngụm nước miếng, kích động đến nỗi cả người run rẩy!
“Tiền ư? Tiền từ đâu?” Các thành viên của hội đồng quản trị đồng loạt đưa mắt nhìn nhau.
“Ban nãy, có một tài khoản gửi tới ba trăm nghìn tỷ!!”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng họp đều há hốc mồm kinh ngạc.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Rể Phế Vật
- Chương 79: Khoản Tiền Mờ Ám