Chương 347: Cô nên thực hiện đi

Athena nhìn đại dương, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ, động lòng người.

“Anh, rốt cuộc là người thế nào?”

Không ai để ý tới, mùi thơm duy nhất trên người Athena đã phai đi không ít.

Cũng không ai biết rằng, đây là do lời nguyền đang dần biến mất.

Thậm chí, ngay cả thành viên nội tộc trong gia tộc hắc ám cũng không biết, chỉ là một viên thuốc nho nhỏ lại có công hiệu kỳ lạ như vậy.

“Không ai có thể nghĩ rằng tôi thật sự đã tìm được chứ? Thần linh vẫn luôn chiếu cố cho gia tộc hắc ám.”

Lúc này ở tỉnh Đông Nam, Bùi Dương như chó nhà có tang lật đật trở về nhà họ Bùi.

“Cháu vừa nói gì?”

Một ông lão cao tuổi nhà họ Bùi trong cơn thịnh nộ, một quyền đập vỡ cái bàn.

“Cháu nói đều là sự thật, tập đoàn Uyển Như đã lừa cháu. Chú à, là cháu bị lừa rồi.”

Bùi Dương nói với họ, không phải là anh ta đang trộm kỹ thuật của tập đoàn Uyển Như, mà là thông qua mua bán sòng phẳng với họ, chẳng qua là đã bị Giang Hải lừa gạt.

Không chỉ có lừa anh ta, mà còn tìm người đánh anh ta nữa.

Không ngờ Bùi Dương đã tìm một người thay thế, hơn nữa còn làm ra con dấu giả của Tập đoàn Uyển Như để lừa gạt mọi người.

Đã diễn thì thì diễn cho trọn vẹn, làm giả con dấu cũng không phải là việc khó khăn gì. Làm giả một bản hợp đồng, tập đoàn Uyển Như cho dù không thừa nhận, nhưng chuyện mất đi ba tỉ, anh ta cũng có thể lấy lý do để giải thích với mọi người.

“Cháu… cháu đúng là…”

“Chú nói cháu cái gì cũng tốt…”

Tức đến nỗi chòm râu bạc không ngừng run rẩy, ba tỉ, đây chính là ba tỉ đó.

Nhà họ Bùi mất đi ba tỉ này, đối với họ mà nói cũng không là gì, nhưng nếu như chuyện này lộ ra ngoài, Bùi Dương chắc chắn không còn khả năng thừa kế gia sản của nhà họ Bùi.

Sắc mặt biến đổi, trong con mắt lộ ra vẻ dữ tợn, trong lòng một ý nghĩ tà ác nổi lên.

“Chuyện bị gạt ba tỉ này, cháu có nói cho người khác biết hay không?”

Ông lão nắm lấy chòm râu, thần thái trở nên thâm trầm.

Bùi Dương lắc đầu, để ý tới sắc mặt của ông già, ánh mắt của gã đột nhiên sáng lên.

“Chú, chú có phải đã có biện pháp gì rồi hay không?”

Ông lão liếc một cái: “Chẳng là muốn mượn đao gϊếŧ người, nhưng thành công hay không, còn phải xem Bùi Hải có vào tròng không.”

Ông lão hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó cầm lấy điện thoại.

“Alo, tôi có chuyện muốn thương lượng một chút… Ừm, được… Chúng ta gặp mặt rồi nói.”

Ông lão đứng lên, nhàn nhạt nói: “Nhớ đấy, chuyện này không nên nói với bất cứ ai.”

“Những chuyện còn lại, chú tự có sắp xếp.”

Bùi Dương liên tục không ngừng gật đầu đồng ý.

Ông lão lập tức rời đi, vừa gặp mặt liền cầm ra bản hợp đồng.

“Các anh, các anh nhìn cái này một chút.”

Hợp đồng chuyển nhượng kỹ thuật chip, giá trị bao nhiêu chắc hẳn trong lòng mọi người đều biết.

“…”

Mấy người có mặt ở đây, không kiềm được hít một hơi khí lạnh.

“Đây là thật sao?” Một người đàn ông trung niên cảm thấy kích động.

Cầm bản hợp đồng ở trong tay, như cầm vật nặng ngàn cân vậy, thận trọng vuốt lên những nếp nhăn trên bản hợp đồng.

“Đương nhiên là thật.”

“Vậy…” Người đàn ông trung niên nheo cặp mắt lại: “Bùi Dương có thể lấy được kỹ thuật cao cấp này, đối với nhà họ Bùi chúng ta mà nói, là cơ hội ngàn năm có một. Lợi ích của nó mọi người cũng đều nhìn thấy.”

“Chẳng qua là… em không hiểu, mấy cái này của anh là ý gì? Là muốn bọn em quay sang ủng hộ Bùi Dương sao?”

Ông lão chậm rãi lắc đầu, nở nụ cười cổ quái.

“Không, mọi người vẫn nên ủng hộ Bùi Hải, hơn nữa…”

“Hơn nữa, tôi cũng sẽ ủng hộ Bùi Hải!”

“Hửm?” Người đàn ông trung niên trừng mắt, cái này không có khả năng.

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ nhìn lão.

Lão nói: “Có thể lấy được kỹ thuật như vậy, chính là lập được công lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là gặp may mà thôi, muốn tương lai nhà họ Bùi chúng ta càng lớn mạnh hơn, trong lòng tôi cảm thấy Bùi Hải vẫn thích hợp hơn. Hơn nữa, đứa nhỏ này, rất hiếu kính những người lớn như chúng ta, trước đây, tôi đã dự định ủng hộ Bùi Hải rồi.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì cả!” Lão nói tiếp: “Hiện tại, cái kỹ thuật này vẫn còn chưa hoàn thành giao dịch, bên phía tập đoàn Uyển Như dường như có chút hối hận.”

“Nếu như, Bùi Hải thực hiện được hợp đồng này, như vậy, công này ghi cho nó rất thích hợp phải không?”

Mọi người bừng tỉnh, thì ra là lão tính như vậy.

Nếu như Bùi Hải thừa kế chức vị gia chủ, sao lại không ghi lòng ý tốt của lão đây?

Mấy người lập tức đồng ý, hợp đồng này giao cho người đàn ông trung niên.

“Chuyện này, phải tiến hành nhanh chóng, để cho Bùi Hải lập tức lên đường đi.” Ông lão cười: “Tôi đi an ủi Bùi Dương mấy câu trước, nó còn không biết rằng hợp đồng đã bị tôi lấy đi rồi.”

Lúc này, Giang Hải ở Thành phố Giang Tư đột nhiên hắt hơi hai cái thật mạnh, chảy cả nước mũi.

Không ngờ, tỉnh Đông Nam và Athena ngoài đại dương xa xôi, trong lòng cũng đều đang nhớ đến anh ta.

Xoa xoa lỗ mũi, Giang Hải ngồi ở trước bàn, lật xem album ảnh của Cố Uyển Như và Lam Sương Nhi.

“Nhìn cái gì mà chăm chú như vậy chứ?” Cố Uyển Như ôm một chồng tài liệu quay trở lại, vừa đặt lên trên bàn liền thấy sắc mặt Giang Hải đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hình của mình.

“Ánh mắt đó của anh rất đáng ghét.”

Ngoài miệng thì như vậy nói, nhưng trong lòng Cố Uyển Như lại có chút ngọt ngào.

Lật thêm mấy trang nữa, chính là hình Lam Sương.

Dù sao cũng là một minh tinh, ở góc độ này, rất hào sảng, lại cực kỳ tự nhiên.

Bày ra động tác phá cách mê người.

Nếu so sánh, Cố Uyển Như lại có chút cứng nhắc thiếu tự nhiên, dẫu sao thì cô cũng không được trải qua đào tạo, cũng hiếm khi chụp hình, càng không biết mấy cái kỹ thuật tạo dáng này.

“Anh nói xem hình của ai đẹp hơn?” Giọng nói Cố Uyển Như bắt đầu lên men chua rồi.

Giang Hải gãi giã mũi: “Lam Sương Nhi rất đẹp.”

“Có thật không?”

Cố Uyển Như hé miệng cười một tiếng, lập tức liền phát giác không đúng, vốn tưởng rằng Giang Hải sẽ nói rằng mình xinh đẹp hơn.

Sắc mặt chợt đổi.

Giang Hải toét miệng cười: “Vợ à. Bọn em không cùng vạch xuất phát để có thể đem ra so sánh, nhưng thật sự là hình của em kém hơn một ít.”

“Ví dụ bức hình Lam Sương trong bộ áo tắm này, cho dù là vẻ mặt lẫn cử chỉ, hay là khí chất, cũng đều rất tự nhiên.”

“Em thì sao? Càng giống như là bức ảnh đi dự lễ tốt nghiệp, chụp hình thôi mà, không nên quá nghiêm túc như vậy.”

“Nếu như… hì hì… Nếu như em mặc đồ tắm vào, cô ấy chính là một con vịt con xấu xí.”

Ở trong mắt Giang Hải, Cố Uyển Như luôn là người đẹp nhất.

Nhưng những lời này, vào trong lỗ tai Cố Uyển Như, lại là một ý khác.

Mặt lạnh như băng hừ một tiếng, đẩy Giang Hải, sau khi ngồi xuống, không thèm để ý tới Giang Hải nữa, bắt đầu làm việc.

“Ôi… Vợ à…”

Giang Hải xoa xoa gáy mình, vò đầu bứt tai cũng không hiểu, Cố Uyển Như sao lại đột nhiên trở mặt chứ?

Buồn bã tránh đi, bước đến thang máy châm điếu thuốc.

“Có phải mình đã nói gì sai rồi hay không?”

Hút được nửa điếu, Giang Hải thở ra từ lỗ mũi, vội ném tàn thuốc đi, ngay sau đó rút ra viên kẹo cao su rồi cố sức nhai.

“Tôi biết ngay là cậu lại chạy ra đây mà, vừa vào phòng làm việc của cậu, còn nói cậu đi vệ sinh rồi.”

Ngô Mẫn đẩy cửa ra, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Phòng làm việc mà tìm không thấy, chỉ có đang ở thang máy hút thuốc mà thôi.

Chuyện này trên dưới tập đoàn Uyển Như đều biết, không còn là bí mật gì, chỉ có mỗi Cố Uyển Như là không biết, mỗi lần ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Giang Hải, Giang Hải đều nói là người khác hút thuốc rồi ám vào anh.

Sự thật những người bên cạnh Giang Hải không mấy người biết hút thuốc lá. Vì đỡ đạn cho Giang Hải mã không biết bao nhiêu lần cố ý hút thuốc trước mặt Cố Uyển Như, cố làm ra cái bộ dạng là người nghiện thuốc.

“Cạu cũng nghiện thuốc rồi à?” Giang Hải bĩu môi, trong lòng còn đang suy nghĩ Cố Uyển Như tại sao đột nhiên tức giận như vậy.

“Tôi tìm cậu để uống trà.” Ngô Mẫn nhìn Giang Hải mà chân mày nhăn lại khó hiểu.

“Có chuyện gì à?”

Giang Hải ngẩng đầu nhìn, lắc đầu một cái: “Cũng không có chuyện gì, chẳng qua là trên thế giới này, phụ nữ này đúng là sinh vật kỳ quái nhất.”

Rất lâu rồi mà một người đàn ông như Giang Hải cũng không hiểu nổi, Cố Uyển Như vui buồn cũng không có quy luật gì cả.

Ngô Mẫn cũng được coi là một công tử hào hoa, cho tới bây giờ bên người luôn có phụ nữ vây quanh như ruồi.

“Nói nghe xem, có lẽ tôi có thể hiểu được một chút.”

Giang Hải kể chuyện mới vừa rồi cho Ngô Mẫn nghe.

Dựa theo hiểu biết của Giang Hải, rõ ràng là mình đang khen Cố Uyển Như, nhưng tại sao Cố Uyển Như lại hậm hực không vui?

Ngô Mẫn nghe xong thì bật cười, ánh mắt nhìn Giang Hải như nhìn một tên ngốc.

“Cố tổng cũng là phụ nữ.” Ngô Mẫn cũng hiểu được trong đầu phụ nữ nghĩ gì.

Không nên nói chuyện về người phụ nữ khác, càng không nên khen người phụ nữ khác xinh đẹp.

Dỗ cho phụ nữ vui vẻ, thì không thể so sánh, cho dù là so sánh, cũng phải nói người phụ nữ khác như là nước lũ là mãnh thú, chỉ khiến người ta chán ghét.

“Như vậy, không phải là có chút không khách quan sao?”

Giang Hải vẫn còn đang quấn quít.

Ngô Mẫn bĩu môi không nói.

Giang Hải xoa cằm, trong lòng suy nghĩ, mình cũng nên thử một chút xem sao.

“Khu vui chơi ở phía đông thành phố đã xây dựng xong, cũng nên chọn lấy một ngày đại cát đại lợi để khai trương, cậu có muốn đi xem một chút không?”

Khu vui chơi đúng là đã tốn không ít tiền, tàu lượn nhìn rất đơn giản, nhưng cũng đáng để chơi một lần, không phải là thứ đồ chơi lãng phí tiền.

“Được, vậy chúng ta đi chơi một vòng đi, trước khi khai trương, tôi sẽ dẫn Uyển Như cùng đi một chuyến.”

Nhiều lúc nhìn Cố Uyển Như giống như một đứa trẻ chưa lớn, vẫn thích loại trò chơi mạo hiểm và kí©h thí©ɧ này.

Có thể nhìn ra Cố Uyển Như vẫn luôn mong mỏi có thể xây xong sớm một chút.

Có điều Giang Hải cũng không đi được nữa, bởi vì người nhà họ Bùi ở Đông Nam đã đến.

“Nhà họ Bùi?” Rất nhiều chuyện, Ngô Mẫn cũng không biết hết, cái anh ta phụ trách là các dự án đầu tư của tập đoàn Uyển Như.

“Chúng ta từ lúc nào có quan hệ với nhà họ Bùi thế?” Ngô Mẫn thấp giọng hỏi: “Tôi nghe nói, thị trường trên Thành phố Giang Thành bị phá hủy trong thời gian ngắn, chính là do bàn tay nhà họ Bùi làm ra.”

Giang Hải ừ một tiếng, không nghĩ ra, lúc này nhà họ Bùi cho người tới tập đoàn Uyển Như gặp Cố Uyển Như là có mục đích gì.

“Cậu có hiểu gì về nhà họ Bùi không?” Giang Hải hỏi.

Ngô Mẫn trả lời: “Nói hiểu thì cũng không phải, có điều nhà họ Bùi này cũng có chút tiếng tăm.”

“Trong thế lực ngầm của tỉnh Đông Nam, cũng có số má, thực lực không thể khinh thường, chủ yếu là kinh doanh địa ốc, với hàng tiêu dùng nhanh.”

Hạ Nhĩ là cái gã Bùi Hải, đã làm ra rất nhiều thương vụ kinh doanh, mà đều được tôn sùng là những thương vụ kinh điển, người này thật không đơn giản.

Thế lực ngầm sao? Còn có một chút dáng vẻ của lão đại giang hồ sao? Loại chuyện ăn cắp bản quyền kỹ thuật này cũng là một trong các kỹ năng sao.

“Anh ta tới tập đoàn Uyển Như làm gì? Tôi xem ra cũng không phải là chuyện gì tốt.”

Ngô Mẫn ngồi cũng nhàm chán, nên cùng Giang Hải trở về phòng làm việc của Cố Uyển Như.

Lúc này, người đến lại là Bùi Hải, đang hào hứng nói chuyện phiếm cùng Cố Uyển Như, vẫn những lời tâng bốc, còn chưa nói tới vấn đề chính.

Cố Uyển Như cũng chỉ khách sáo trả lời mấy câu, trong lòng đang suy nghĩ, mục đích của nhà họ Bùi là gì?

Người này áo mũ chỉnh tề, rất có khí chất, nói chuyện hòa nhã, nhưng lời nói lại rất sắc bén.

“Cố tổng, trước khi tới đây, tôi có nghe nói nhiều về cô, nói cô là một doanh nhân tài giởi, thật là nghe danh không bằng gặp mặt.”

“Anh Bùi khách sáo quá rồi, tôi chẳng qua cũng là một người bình thường thôi.”

Cố Uyển Như thuận miệng trả lời qua loa lấy lệ.

Dường như cảm giác đã đến lúc rồi, Bùi Dương rút ra một bản hợp đồng.

“Tôi cũng không nói vong vo nữa, Cố tổng, cô lúc nào có thể thực hiện bản hợp đồng này?”