Chương 46: Thái độ của Chu Dương
Mấy vệ sĩ mặc đồ đen, chỉ vừa chạm mặt với đám người Ngưu Xuyên, trong tích tắc đã thất bại thảm hại.
Lúc này đang nằm trên mặt đất, kêu rên không ngừng.
Lần này, không chỉ có Thẩm Trạch mặt biến sắc mà ngay cả tâm trạng Tɧẩʍ ɖυy Ngôn cũng trầm xuống.
Đám vệ sĩ này đều do họ bỏ số tiền lớn ra mời đến, đương nhiên là hiểu rõ khả năng của bọn họ.
Trong cuộc tranh đấu thương trường ngày trước, đám vệ sĩ này thậm chí đã từng cứu mạng Tɧẩʍ ɖυy Ngôn.
Nhưng bây giờ, lại bị đánh nằm xuống dưới đất, căn bản không có khả năng chống trả.
“Hừ, mấy đứa nhãi nhép mà dám động đến anh Dương?”
Ngưu xuyên hừ lạnh một tiếng, xoay xoay tay, vặn cơ trên người.
Còn Triệu Binh cùng hai anh em Trần Thắng, Trần Lợi, nhìn Tɧẩʍ ɖυy Ngôn bằng ánh mắt coi thường.
Bọn họ không quen biết Thẩm Bích Quân, đương nhiên không nhìn thấy Thẩm Bích Quân đang đứng đấy, cũng không biết người đứng đối đầu trước mặt bọn họ là Tɧẩʍ ɖυy Ngôn.
Nhưng cho dù họ có biết, thì nhất định vẫn làm như vậy.
Nếu đã quyết định đi theo Chu Dương, thì cho dù như thế nào đều phải đặt lợi ích của Chu Dương lên hàng đầu.
“Hay! Hay! Hay!”
Tɧẩʍ ɖυy Ngôn cười kích động, trừng mắt nhìn Chu Dương nói ba tiếng “hay”
“Bác Thẩm, bác như vậy là sao?”
Chu Dương sắc mặt khó chịu, lạnh lùng nói.
Đây là lần đầu tiên anh và Tɧẩʍ ɖυy Ngôn gặp mặt, hai người một người trên trời, một người dưới đất, khác nhau một trời một vực, căn bản là không có dịp đυ.ng mặt.
Chu Dương tự thấy không đắc tội gì với Tɧẩʍ ɖυy Ngôn, không hiểu tại sao ông ta vừa đến, không nói gì liền cho vệ sĩ đánh anh.
“Cậu là Chu Dương, tôi hỏi cậu, trên này viết như vậy là thế nào?”
Tɧẩʍ ɖυy Ngôn ngực phập phồng, lấy tạp chí từ trong tay Thẩm Trạch vứt xuống đất.
Vừa nhìn thấy tin tức trên tạp chí, Chu Dương lập tức phản ứng.
Chằng trách mà Tɧẩʍ ɖυy Ngôn lại làm như vậy, Thẩm Bích Quân không hề có ý ngăn lại, hơn nữa lại thích thú đứng đằng sau xem chuyện hay.
Tóm lại, cũng tại vụ bê bối giữa anh và Thẩm Bích Quân.
“Bác Thẩm, đây đều là tin tức vớ vẩn, cháu và Thẩm Tổng trong sạch, không có bất kỳ quan hệ thân mặt nào . . . . . .”
Hiện tại anh biết Bác Thẩm hiểu lầm mình, Chu Dương đương nhiên phải giải thích rõ ràng.
“Hừ? Trong sạch thuần khiết? Trên đời này không có chuyện gì xảy ra mà lại không có nguyên nhân cả, nếu không phải cậu không biết xấu hổ, thì có thể bị người ta nói gì sao”
Nhưng Tɧẩʍ ɖυy Ngôn rõ ràng không muốn nghe Chu Dương giải thích, chưa đợi anh nói hết, đã chặn họng, nhìn bằng ánh mắt kỳ thị.
Trong mắt ông ta, Chu Dương nhìn cũng không đến nỗi, nhưng căn bản không có gì nổi bật.
Mà cậu ta sở dĩ ở bên Bích Quân, chính là vì tiền.
Tɧẩʍ ɖυy Ngôn không thèm để ý đến đám người hai bên, còn thêm những người hiếu kỳ đến xem, ông ở trước mặt mọi người chửi bới anh và Thẩm Bích Quân, điều này làm Chu Dương vô cùng hoảng hốt.
Chu Dương thầm nghĩ một người bố sao lại có thể đứng trước chỗ đông người, chửi bới con gái.
Nhưng rất nhanh, sự hoảng hốt của Chu Dương đã biến thành phẫn nộ.
Bởi vì anh nhìn thấy Thẩm Bích Quân đứng trong giữa đám người tỏ vẻ không sao, nhưng đôi môi mím chặt nhợt nhạt.
Thậm chí, Chu Dương còn nhìn thấy thân thể mảnh mai của Thẩm Bích Quân run nhẹ.
Ngay sau đó, Chu Dương liền nghĩ đến tin đồn từng nghe trước kia.
Thẩm Bích Quân và Thẩm gia quan hệ vô cùng xấu, cô ấy tự thành lập công ty Danh Dương cũng là vì muốn độc lập tách khỏi Thẩm gia.
Hiện tại xem ra, Chu Dương đã hiểu rõ rồi.
“Cháu lần cuối cùng gọi bác một tiếng Bác Thẩm, mong Bác rút lại những lời vừa nói!”
Chu Dương nghiêm túc nói.
“Rút lại? Cậu cho cậu là ai? Mà lại dám nói vậy với tôi?”
Tɧẩʍ ɖυy Ngôn lạnh lùng nói, nhìn Chu Dương bằng ánh mắt coi thường như đang nhìn một con côn trùng.
“Không biết rốt cuộc bác muốn gì?”
Chu Dương hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu trở nên vô cùng sắc bén.
“Chu Dương, nếu như mày thức thời, thì hãy giao toàn bộ cổ phần của Danh Dương mà mày đã lừa được của chị tao ra đây. Còn cả dự án làm trắng da chống lão hóa nữa, nếu không hôm nay đừng hòng ra khỏi đây!”
“Nói cho mày biết, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày cứ xông vào, tổng giám đốc của khách sạn Grand này là bạn của bố tao, chỉ cần một tiếng nói của ông ấy, mày cứ ở đây đi!”
Thẩm Trạch mở miệng chen vào, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng ánh mắt của hắn tràn ngập sự tham lam, cứ như trên người Chu Dương có báu vật vậy.
Thẩm Trạch nói xong, hai bên đều yên lặng.
Tɧẩʍ ɖυy Ngôn khẽ mỉm cười, cho rằng Chu Dương sẽ phải đồng ý, nếu không sẽ không xong với hắn.
Nhưng người bên Chu Dương lại nhìn Thẩm Trạch với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.
“Tôi không đồng ý!”
Chu Dương lúc này mới hiểu được mục đích thật sự của bọn họ.
Bọn họ đến đây căn bản không phải đòi lại công bằng cho Thẩm Bích Quân mà là muốn cướp cổ phần và dự án trong tay Chu Dương..
Tuy rằng không biết Thẩm Bích Quân và bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Chu Dương biết cổ phần của công ty Danh Dương hoàn toàn thuộc về Thẩm Bích Quân.
Mà phần cổ phần đang trong tay Chu Dương là do anh dùng mười triệu đầu tư giành được.
“Chu Dương, mày đừng có làm càn!”
Thấy Chu Dương kiên quyết không đồng ý, Thẩm Trạch lập tức sửng sốt, phẫn nộ quát.
“Ôi, ông chủ Thẩm, đại giá ghé thăm, sao lại không nói trước với tôi, tôi sẽ đi đón ngài, thật là?”
Đúng lúc này, một giọng nói thảo mai vang lên.
Một người đàn ông dáng dấp trung niên, đầu hói bước nhanh đến, cười nói với Tɧẩʍ ɖυy Ngôn.
“Chú Trương, khách sạn của chú hiện giờ khách nào cũng tiếp đãi sao, cũng không sợ bị xuống giá, mãi không thể sánh ngang với Thúy Hồ Cư.
Thẩm Trạch nhìn người đang đi đến, trên mặt vụt lên tia khinh thường nhưng rất nhanh chóng cười nói.
“Có chuyện gì vậy? A Trạch, cháu nói với chú, chú sẽ giải quyết cho!”
Trương Uy ngẩng mặt, trầm giọng nói, đồng thời nhìn vào Chu Dương không ngừng đánh giá.
Hắn có thể lên làm tổng giám đốc của khách sạn Grand, đương nhiên không chỉ biết nịnh nọt, mà cũng phải có bản lĩnh.
Trải đời thuần thục, giống gương mặt của những ông chủ nhiều năm trong nghề.
Mà bây giờ, Tɧẩʍ ɖυy Ngôn gặp tranh cãi trong khách sạn, Trương Uy đương nhiên phải giải quyết hợp lý, nhưng hắn ta cũng không thể hoàn toàn đứng về phía Tɧẩʍ ɖυy Ngôn.
Vì thế lúc đầu hắn nhìn Chu Dương không ngừng dò xét, vẻ nghiêm túc trên mặt cũng dần dần biến mất, chuyển sang lạnh nhạt.
Vì hắn không nhìn thấy trên người Chu Dương có đồ hàng hiệu nào.
Nhìn người dựa vào trang phục, một người có thân phận cao quý, có tiền có thế, thì nhất định sẽ thể hiện một phần ở trang phục.
Chu Dương cũng vẫn nhìn Trương Uy, nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt hắn, trong lòng cười lạnh.
“Chú Trương, tên tiểu tử này không biết xấu hổ, lừa cổ phần với dự án công ty từ trong tay chị cháu, giờ chúng cháu chỉ đến đòi lại thôi.”
Thẩm Trạch không hề do dự, thêm mắm thêm muối nói..
“Thật là hồ đồ!”
————————