Chương 40: Tìm thấy rồi

Chương 40: Tìm Thấy rồi

Lúc này, một người đàn ông trung niên đen nhẻm lẩm bẩm nói, thế nhưng Chu Dương đã cẩn thận lắng nghe tất cả.

“Ông vừa mới nói gì?”

Chu Dương đảo mắt nhìn, lập tức truy hỏi.

“Nhìn gì mà nhìn, đây là Chu tổng của công ty Danh Dương đấy. Ngài ấy hỏi, ông mau trả lời đi.”

Thấy người đàn ông trung niên quay ra nhìn mình, khuôn mặt đầy vẻ bối rối có ý dò hỏi, Chu xưởng trưởng vội vàng quát lớn.

Một đám người ngu ngốc, không biết phân biệt đâu là trên dưới đúng sai.

“Tam Oa Tử nói là có người sẵn sàng trả mười nghìn tệ, chỉ cần đưa cho hắn một thùng mặt nạ dưỡng trắng da chống lão hóa, cụ thể như thế nào thì tôi không rõ. Sau đó chúng tôi uống rượu, nói nhăng nói cuội gì đó.”

Người đàn ông khựng lại một chút, có chút kinh ngạc nhìn Chu Dương, nhưng sau đó nhanh chóng thuật lại toàn bộ câu chuyện.

Chu Dương nhất thời rơi vào trầm mặc.

Hiện tại tình hình khá kỳ lạ, có vẻ tất cả mọi người đểu đổ dồn mọi nghi ngờ lên người tên là Tam Oa Tử.

Hơn nữa lúc này, Tam Oa Tử cũng không có mặt tại hiện trường.

Lại thêm những lời người đàn ông trung niên kia vừa nói, Chu Dương trong lòng liền nảy sinh hoài nghi.

“Là cậu ấy sao? Chu trưởng xưởng, ông có thể tìm được cậu ấy không?”

Chu Dương trầm giọng hỏi.

Hiện giờ mọi manh mối đều không có, nếu muốn làm rõ mọi chuyện, chỉ có thể tìm hỏi Tam Oa Tử.

“Không cần tìm đâu, tôi vừa mới thấy cậu ấy chạy hướng về phía thành phố rồi.”

“Thằng oắt con này nhất định đang muốn chạy trốn. Trưởng xưởng, chúng ta có nên đuổi theo nó không?”

“Chu tổng, xem ra tên Tam Oa Tử này đúng là có vấn đề rồi. Hiện tại chúng ta đuổi theo, có lẽ sẽ bắt kịp.”

Đến cả Chu trưởng xưởng cũng đưa ra đề nghị như vậy.

Chu Dương không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu đồng ý.

Nhận được sự đồng ý, Chu xưởng trưởng lập tức cho người đuổi theo Tam Oa Tử.

“Chu tổng, bây giờ chúng ta phải làm gì? Chẳng nhẽ ngồi chờ ở đây sao?”

Diệp Sở Thiến khẽ hỏi.

“Hổ Gia, tôi muốn nhờ ông một chuyện.”

Nhưng Chu Dương không trả lời câu hỏi của Sở Thiến, anh quay sang nhìn Hổ Gia.

“Chu tổng cứ nói.”

Hổ Gia gật đầu một cái, trên mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt đang hướng nhìn Chu Dương có ý dò hỏi.

“Tôi muốn nhờ thuộc hạ của ông đến công xưởng này khám xét một chút, để xem xem có tìm được thùng hàng mẫu đã mất không, hoặc là nếu chúng ta may mắn, có thể tìm được cả Tam Oa Tử.”

Chu Dương vừa dứt lời, sự sững sờ khó tin đều hiện rõ trên mặt mọi người.

“Chu tổng, Tam Oa Tử không phải là đã ôm thùng hàng bỏ chạy rồi sao?”

Diệp Sở Thiến khuôn mặt đầy sự kinh ngạc, căn bản cô không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Chu tổng.

Ngược lại, Hồ Gia từ đầu tới cuối đều vô cùng bình tĩnh.

Lúc nghe Chu Dương nói xong, ánh mắt của Hồ Gia đột nhiên có biến chuyển. Sự dò xét hồi nãy biến mất, thay vào đó là cái nhìn đầy sự tán thưởng.

“Cậu cũng nhìn ra rồi, tốt lắm. A Bào, mau cho người đi tìm.”

Hổ Gia cực kì hài lòng gật đầu, sai đàn em đi tìm người đúng như yêu cầu của Chu Dương.

“A A, lúc đầu đúng là tôi cũng không nghĩ tới, chỉ là ý đồ của bọn họ quá rõ ràng rồi, hay nói cách khác là bọn họ đã quá vội vã.”

Chu Dương lắc lắc đầu, cười trừ một tiếng.

“Tất cả mọi thứ dường như đều rất ăn khớp, đến mức không có chút sơ hở nào. Hơn nữa, đối tượng bị hoài nghi cũng được xác định rất nhanh. Tôi không cho rằng chuyện này xảy ra một cách ngẫu nhiên.”

Chu Dương trầm giọng nói, khẩu khí càng lúc càng nặng, ánh mắt anh lạnh lùng như băng tuyết.

“Nếu như suy đoán của tôi đúng, thì bây giờ chúng ta phải nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi đây.”

Chu Dương hít một hơi thật sâu, sau đó cười khổ sở nói.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết nửa tiếng đồng hồ.

Chu trưởng xưởng mang theo người để đuổi theo Tam Oa Tử, đến bây giờ vẫn chưa thấy ai quay lại.

“Tìm thấy rồi, Hổ Gia, Chu tiên sinh, chúng tôi tìm thấy rồi.”

Lúc này, giọng của Bào Ca đột nhiên vang lên.

Chu Dương tập trung cao độ, anh đi theo hướng âm thanh vọng tới.

Nhóm người Bào Ca tìm được Tam Oa Tử trong một kho chứa đồ nhỏ.

Chu Dương tới nơi, liếc mắt nhìn mấy thứ đồ linh tinh trong phòng. Tam Oa Tử đang bị trói chặt, miệng nhét giẻ lau, không thể cử động cũng không thể nói chuyện.

“Cởi trói cho cậu ta.”

Chu Dương trầm giọng nói, ánh mắt tinh tường dò xét xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy một chiếc thùng đang bị giấu dưới bồn rửa tay.

“Lấy cái thùng kia ra.”

Chu Dương vừa dứt lời, Bào Ca liền chủ động đi lấy chiếc thùng.

Mở chiếc thùng ra, tất cả những thứ nằm bên trong đều được phơi bày.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, chỉ riêng Chu Dương là trở nên trầm mặc hơn hẳn.

Bên trong thùng, toàn bộ đều là hàng mẫu của mặt nạ dưỡng trắng da chống lão hóa.

Một thùng đầy ắp hàng mẫu. Một khi lộ ra ngoài, không cần quá nhiều thời gian, nhất định sẽ bị người khác tìm ra được thành phần trong đó.

Nếu như vậy, thì sự đả kích này đối với công ty Danh Dương, là không thể tưởng tượng nổi.

“Không phải tôi. Tôi không hề lấy trộm đồ.”

Bào Ca không cởi trói cho Tam Oa Tử, nhưng lại lấy mảnh vải trong mồm cậu ta ra.

Vừa lấy ra, Tam Oa Tử đã hoảng sợ nhìn Chu Dương và mọi người xung quanh, liên tục phủ nhận.

Chu Dương nhìn Tam Oa Tử, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tên Tam Oa Tử này nhìn sắc mặt hốt hoảng, nói năng cuống quýt không rõ ràng. Hơn nữa nhìn bộ dạng này, có vẻ không giống người bình thường chút nào.

“Đây là một tên ngốc, Hồ Gia, Chu Tổng, đây là một tên ngốc.”

Bào Ca nhéo Tam Oa Tử một cái, nhìn qua, liền giải thích cho mọi người.

Lần này, tất cả mọi người đều bàng hoàng tột độ.

Một tên thiểu năng thì làm sao có thể ăn trộm đồ lại vô duyên vô cớ bị trói ở đây

“Hỏi cậu ta xem, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.”

Chu Dương tâm trạng càng tệ hơn.

Tên Tam Oa Tử này, căn bản không hề giống một kẻ có thể trộm đồ bán lấy tiền. Mà ngược lại, cậu ta giống một người bị lợi dụng để gánh trách nhiệm hơn.

“Đừng đánh tôi, trưởng xưởng, đừng đánh tôi…”

Thậm chí Bào Ca còn chưa đến gần Tam Oa Tử, cậu ta đã sợ hãi lùi về phía sau, mồm miệng liên tục nói gì đó

Tam Oa Tử nói rất rõ ràng, tất cả mọi người đứng trong công xưởng đều nghe thấy.

“Chu tổng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Diệp Sở Thiến cũng vô cùng bối rối. Cô thật sự không tài nào nghĩ rằng mọi chuyện lại có thể thành ra như thế này.

“Rất đơn giản, hàng mẫu bị mất, nhưng căn bản không phải do Tam Oa Tử trộm đi, mà là do kế sách của Chu xưởng trưởng một mình bày ra.”

Chu Dương vừa dứt lời, chợt có một tiếng vỗ tay vang lên.

Chu Đức Khoang trưởng xưởng người vừa sai người đuổi theo Tam Oa Tử, đang cùng vài người bước tới. Sắc mặt hắn lạnh lùng khiến người khác ớn lạnh.

“Quả không hổ danh là Chu tổng, nhanh như vậy đã đoán ra rồi.”

Chu trưởng xưởng vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, không còn chút chất phác phúc hậu lúc mới gặp.

Khuôn mặt hắn bây giờ, giống như một tên tiểu nhân mưu mô xảo quyệt.

“Tôi cũng rất tò mò. Công xưởng của các ông vốn là đã chuẩn bị đóng cửa, nếu không phải vì Thẩm tổng chọn các ông để làm nơi sản xuất hàng hóa, thì có lẽ giờ các ông cũng đã phá sản.”

“Vì vậy, tôi rất muốn biết, tại sao lại như vậy?”

Chu Dương đứng im, cơ thể bất động, bình tĩnh nhìn Chu Đức Khoan hỏi.

“Rất đơn giản. Là vì có người đưa ra một khoản tiền rất lớn, đủ để tôi có thể xấy dựng thêm vài công xưởng như thế này.”

Chu Đức Khoan cười lớn trả lời.

“Được rồi, lời cũng đã nói xong cả rồi. Bây giờ các người đã tìm thấy Tam Oa Tử, thì không thể để các người bình yên rời khỏi đây. Người đâu mau ra tay!”

Chu Đức Khoan nở nụ cười ác độc. Hắn ta vừa ra lệnh, lập tức từ sau lưng có vài công nhân lao vọt lên, ai ai cũng rất hung hãn.

————————