Chương 27: xem mắt
“Em thế là có ý gì?”
Chu Dương ngẩn người, trong nháy mắt mặt biến sắc!
“Tôi muốn ly hôn, tôi không thể để một người đàn ông có quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác làm chồng của mình.”
Giọng nói Tạ Linh Ngọc lãnh đạm như băng tuyết, trên khuôn mặt cô là vẻ quật cường vô cùng.
“Còn về bản hợp đồng này, tôi nghĩ tôi đã không cần đến nó nữa.”
Dứt lời, Tạ Linh Ngọc trực tiếp xé rách bản hợp đồng thành từng mảnh.
Chu Dương cứ như vậy bình tĩnh nhìn Tạ Linh Ngọc, không nói một lời.
Kết cục này, Chu Dương rất lâu trước đây đã nghĩ đến.
Tính cách của Tạ Linh Ngọc, anh hiểu rõ, đối diện với những tin đồn ùn ùn kéo đến, mà anh lại không thể đưa ra một lý do hợp lý, kết quả như vậy dường như từ sớm đã có thể dự kiến.
“Tôi sẽ gửi cho anh bản thỏa thuận ly hôn.”
Lạnh lùng liếc qua Chu Dương, Tạ Linh Ngọc liền xoay người rời đi.
Mà Chu Dương lúc này ngồi tê liệt trên ghế, sắc mặt tái nhợt.
“Chu tổng, các anh…”
Nhìn thấy Tạ Linh Ngọc rời đi với khuôn mặt không vui vẻ gì, Diệp Sở Thiến lập tức tiến vào, thấy dáng vẻ Chu Dương có chút chán chường phiền muộn, nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi thăm.
“Tôi không sao, công việc trong công ty dạo này cô giúp tôi chú ý một chút, khởi động bước đầu của dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa nhất định phải được theo dõi sát sao, một khi xảy ra vấn đề, lập tức thông báo cho tôi ngay.”
Chu Dương bình tĩnh dặn dò một hồi, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi công ty Danh Dương.
…….
Sau khi rời khỏi công ty, Chu Dương dường như không có nơi nào để đi.
Tạ gia, anh không thể quay về.
Mà viện điều dưỡng, một mình đến, mẹ anh nhất định sẽ phát hiện ra bất thường, Chu Dương không muốn bà lo lắng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Dương phát hiện bản thân vậy mà không có nơi nào có thể đi.
“Tinh linh linh.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên.
Cầm điện thoại lên, phát hiện là nhân viên bảo vệ có quan hệ rất tốt với mình, Ngưu Xuyên.
Trước đó là cậu ta báo cho Chu Dương, Tạ Linh Ngọc đã lên xe của Trần Tuấn Sinh, anh mới có thể cứu cô từ trong tay của hắn.
“Alo, Xuyên Tử.”
Nghĩ tới bản thân từ sau vụ việc đó vẫn chưa cảm ơn cậu ta tử tế, mà gần đây mọi việc cứ liên tục kéo đến, bản thân anh cũng đã một thời gian dài không tụ họp cùng Ngưu Xuyên, Chu Dương nhất thời cảm động.
“Alo, Dương ca, anh có thời gian không?”
Giọng nói cục mịch của Ngưu Xuyên truyền tới từ loa bên kia.
Chu Dương nghe rất rõ ràng, dễ dàng có thể cảm giác được tâm trạng lúc này của Ngưu Xuyên không tồi.
“Có, chuyện gì vậy?”
“Hà hà, không phải rất lâu rồi không có thời gian gặp nhau sao, muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
Nói đến đây, giọng của Ngưu Xuyên thiếu tự nhiên một cách kỳ lạ, điều này khiến Chu Dương ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của anh, Ngưu Xuyên chính là một nam tử thô lỗ, tùy tiện và vô cùng hào sảng.
Từ lúc nào mà cậu ta cũng có thể nũng nịu, giống như một tiểu cô nương vậy.
“Được, cậu đang ở đâu, bây giờ tôi qua,”
“Khách sạn Huy Hoàng.”
Chu Dương cũng không hỏi nhiều, liền trực tiếp chạy thẳng đến khách sạn Huy Hoàng.
Huy Hoàng là một khách sạn năm sao, trong toàn thành phố, chỉ đứng sau Thúy Hồ Cư, bất luận là về đẳng cấp, quy mô trang thiết bị, không khí, đều đứng số một số hai.
Chu Dương cũng không biết Ngưu Xuyên bị làm sao mà lại mời anh tới ăn cơm tại khách sạn Huy Hoàng.
Phải biết rằng, Ngưu Xuyên chỉ là một nhân viên bảo vệ, tiền lương một tháng nhiều nhất không quá ba bốn nghìn, mà một món ăn trong khách sạn Huy Hoàng có thể bằng số tiền ấy.
Rất nhanh Chu Dương đã bắt xe đến khách sạn Huy Hoàng.
Trả xong tiền xe, Chu Dương chuẩn bị bước vào.
“Hoan nghênh quý khách.”
Những người đón tiếp không có xem thường người khác, nhìn thấy Chu Dương rất nhiệt tình chào đón anh.
“Tôi là đến tìm người, tên là Ngưu Xuyên.”
Đến bàn tiếp tân, Chu Dương trực tiếp nói ra tên của Ngưu Xuyên.
“Vâng, mời anh đi theo tôi.”
Nhân viên phục vụ kiểm tra xong liền mỉm cười dẫn Chu Dương đến một vị trí gần cửa sổ tầng một.
Mà Chu Dương, trong nháy mắt đã nhìn thấy Ngưu Xuyên đang ngượng ngùng bất an ngồi trên ghế, nhìn đông nhìn tây.
“Xuyên Tử.”
Nhìn thấy Ngưu Xuyên, tâm tình Chu Dương tốt lên không ít.
Chỉ là khi anh đến ngồi vị trí bên cạnh Ngưu Xuyên, liền sững người.
Ngưu Xuyên là một người có thân hình khá vạm vỡ, trông có vẻ rất mạnh mẽ, vì vậy trước đây trang phục mà cậu mặc đều là loại áo khoác quân đội.
Nhưng lần này, không biết vì điều gì, Ngưu Xuyên chỉnh trang từ đầu đến chân, không chỉ kiểu tóc được cắt chỉnh lại mà ngay cả quần áo đang mặc cũng biến thành kiểu trang phục thời thượng đang lưu hành của giới trẻ.
Có điều những loại quần áo khoác trên người cậu ta, Chu Dương cảm thấy có chút chật.
“Cậu hôm nay là….”
“Cậu không phải là sắp xem mắt chứ?”
Chu Dương sững người, lập tức phản ứng lại, kinh động kêu lên.
Ngoài xem mắt, Chu Dương không nghĩ ra được lý do nào khác.
“Hà hà, đây không phải là vì tuổi không còn nhỏ nữa sao, đồng hương giới thiệu cho tôi một người, muốn mời anh qua xem thử.”
Khuôn mặt thô ráp của Ngưu Xuyên nhăn lại với nhau, cười lên ngay cả mắt dường như cũng không nhìn thấy.
Nhưng lúc này, nụ cười của cậu ta đều là hạnh phúc ngọt ngào.
“Có tiền đồ chút đi, chuyện lúc nào? Cô gái đó ở đâu?”
Nghe Ngưu Xuyên thừa nhận, Chu Dương nhất thời kích động.
Lại nói, lúc Chu Dương còn ở Tạ gia, Ngưu Xuyên vẫn luôn ngưỡng mộ anh có thể lấy được một đại mỹ nhân như Tạ Linh Ngọc.
Mà Chu Dương cũng nói với Ngưu Xuyên rằng sẽ có một ngày cậu ta cũng có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp.
Chỉ là không nghĩ đến, hôm nay Tạ Linh Ngọc mới đòi ly hôn, còn Ngưu Xuyên lại muốn coi mắt.
“Vẫn chưa gặp mặt, trước đó hẹn gặp ở khách sạn Huy Hoàng, một tiếng đều trôi qua rồi, cô ấy vẫn chưa tới.”
Ngưu Xuyên nhìn về phía ngoài khách sạn, liên tục ngó điện thoại xem thời gian.
“Nhưng cũng không đến nỗi phải gặp mặt ở đây, cậu không biết ở đây đắt như thế nào à?” Chu Dương nhẹ giọng nhắc nhở.
“Hà hà, không sợ, tiền lương vừa được phát, tôi mang đến đây hết rồi.”
Cười hà hà xong, Ngưu Xuyên cẩn thận lấy chiếc túi màu đen mà cậu ta mang bên mình, mở ra một góc để lộ một chồng tiền giấy được cất giữ ngay ngắn bên trong.
“Bốn nghìn tệ, đủ rồi.”
“Uây, đến rồi.”
Chu Dương đang chuẩn bị nhắc 4000 tệ này căn bản không đủ nhưng lại bị giọng nói đầy vui mừng của Ngưu Xuyên ngắt lời.
Ngưu Xuyên trực tiếp đứng dậy, chạy lon ton đến tiếp đón rồi.
Chu Dương lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai người phụ nữ trang điểm đậm đang tay khoác tay nhau bước đến.
Ngưu Xuyên bị bọn họ bỏ mặc lại phía sau.
“Ây da, nóng chết đi được, Tiểu Tịnh, gọi một ly nước đi.”
Hai người vừa ngồi xuống, vẫn còn chưa giới thiệu gì về bản thân, một người trong đó trông có vẻ nhỏ tuổi hơn trực tiếp mở miệng nói.
“Để tôi, để tôi, hai người muốn uống gì, anh Dương, anh uống gì?”
Ngưu Xuyên ân cần nói, lấy menu đồ uống trên bàn ăn đưa cho hai người phụ nữ.
“Một ly nước trắng.”
Chu Dương nhẹ giọng đáp, anh biết Ngưu Xuyên không dễ dàng gì, vì vậy không muốn cậu ta chi trả thêm nữa.
Nhưng hai người phụ nữ kia một chút cũng không để ý.
Hai người chỉ đồ uống trên menu, gọi mấy ly liền.
“Một ly cà phê, một ly nước chanh, tôi còn muốn một ly sữa hai lớp…”
Hai người vậy mà gọi những sáu phần đồ uống mới dừng lại.
Còn Chu Dương lại chú ý tới, sáu phần đồ uống này, cộng lại đã gần 500 tệ rồi.
Chứng kiến đến đây, Chu Dương hơi chau mày.
————————