Chương 23: Món quà là giả?

Chiếc xe đỗ ở trước cửa, là xe của Trần Tuấn Sinh!

Chu Dương không ngờ rằng Trần Tuấn Sinh đến Tạ gia sớm như vậy.

Anh thậm chí còn định quay đầu đi, nhưng khi nghĩ về bản thân mình nhiều năm như vậy đều khúm na khúm núm, không chỉ Tạ gia mà còn nhiều người khác đều coi thường anh, đến anh còn coi thường chính mình.

Bây giờ anh không còn là một thằng ở rể hèn nhát nữa, những tủi nhục đó, anh hà cớ gì phải chịu nữa!

Chu Dương không nói lời nào, chậm rãi bước lên lầu, đến trước cửa Tạ gia.

Đứng trước cửa, Chu Dương có thể nghe rõ nhưng âm nhanh náo động phát ra từ căn phòng.

“Cốc cốc!”

Chu Dương nhẹ nhàng gõ cửa.

Trong chốc lát, cánh cửa được mở ra. Tạ Linh Ngọc có chút kinh ngạc nhìn Chu Dương. Cô không ngờ Chu Dương sẽ đến.

Chu Dương nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô và cảm thấy có chút nhói lòng. Đây từng là nhà của anh, nhưng giờ đây, Tạ Linh Ngọc lại thấy ngạc nhiên khi anh trở về.

“Linh Ngọc, ai vậy?”

Giọng của bà Tạ phát ra từ bên trong.

“Mời vào.”

Tạ Linh Ngọc nhẹ nhàng nói.

Chu Dương cố nén sự đau lòng và nặng nề bước chân vào phòng.

“Sao lại là cậu? Chu Dương, cậu đến đây làm gì?”

Nhìn thấy Chu Dương, giọng nói của bà Tạ đột nhiên tăng lên vài âm điệu, với khuôn mặt ngạc nhiên, đầy ghê tởm.

“Ayyo, đây không phải là Chu Dương sao? Sinh nhật của mẹ vợ, cậu là con rể mà sao giờ này mới đến?”

“Đúng đấy, không phải là làm ăn không được tốt, không có mặt mũi đến sao? Haha.”

“Vẫn là Tuấn Sinh tốt, trẻ trung anh tú sự nghiệp lại thành công. Tôi nói, không biết Linh Ngọc bị cái gì, mà nhất quyết phải kết hôn với Chu Dương.”

……

Hiện tại trong phòng có bảy tám người họ hàng của Tạ gia.

Họ nhìn thấy Chu Dương, thì cũng mỉa mai, khuôn mặt đầy sự khinh bỉ.

Người được bọn họ bao quanh chính là Trần Tuấn Sinh.

Lúc này, Trần Tuấn Sinh nhìn Chu Dương đầy đắc ý, đáy mắt hiện lên một tia nham hiểm, rồi bỗng đứng dậy mỉm cười với Chu Dương: “Anh Chu, tôi còn nghĩ anh không ở nhà.”

Chu Dương nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch của Trần Tuấn Sinh, trong lòng cảm thấy thật buồn nôn.

“Chu Dương, cậu không phải là có bản lĩnh sao? Không phải là muốn ly dị với Linh Ngọc à? Sao lại quay lại rồi?”

Bà Tạ nhìn thấy Chu Dương liền bực bội, giọng điệu gay gắt.

“Hay là sau khi rời khỏi Tạ gia của chúng tôi, phát hiện ra rằng mình là một kẻ vô tích sự, thậm chí đến mình và người mẹ ốm yếu bệnh tật cũng không nuôi nổi?”

“Tôi nói cho cậu biết, ngay cả khi cậu không muốn ly hôn, Linh Ngọc cũng nhất định sẽ ly dị cậu, muốn tiếp tục lấy tiền từ Tạ gia chúng tôi, đừng có mơ!”

Thái độ của bà Tạ rất kịch liệt, căn bản không cho Chu Dương cơ hội để nói gì cả. Bà ngồi trên ghế sofa với hai tay khoanh ngực, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Chu Dương hít một hơi thật sâu và cố nén lửa giận trong lòng.

Ban đầu anh cũng có một chút hoang tưởng về bà Tạ, nghĩ rằng trong vài ngày qua, cả hai bên đều lấy lại bình tĩnh.

Nhưng xem tình hình bây giờ, bà Tạ một chút bình tĩnh cũng không có.

“Mẹ yên tâm rằng con sẽ không còn dựa vào bất cứ điều gì từ Tạ gia đâu, cũng không đến để xin tiền.”

“Chỉ là mẹ con nói, hôm nay là sinh nhật của mẹ, bảo con đến để chúc mừng.”

“Nếu mẹ đã không chào đón con, con cũng không phải đến để chuốc nhục. Đây là quà dành cho mẹ, sau này con sẽ không đến nữa đâu.”

Chu Dương lạnh lùng nói, đặt hộp vòng tay ngọc bích đang cầm trong tay trước mặt Bà Tạ.

Và một hộp quà khác chứa “Thiên Tử Tâm” được đặt trước mặt Tạ Linh Ngọc.

“Linh Ngọc, đây là quà dành cho em. Kết hôn lâu như vậy rồi, anh vẫn chưa tặng em được gì. Đây xem như là anh bù đắp cho em.”

“Huh! Nói nghe hay đấy, đến để chúc mừng sinh nhật của tôi? Tặng một thứ đồ rách nát xem như qua chuyện? Chu Dương, tôi cảnh báo cậu, sau này đừng có tiếp cận Linh Ngọc! Nếu không, đừng trách tôi!

Đối với món quà của Chu Dương, bà Tạ căn bản không để mắt tới.

“Thôi thôi, cô sao phải tức giận thế, cháu nghĩ anh Chu cũng không phải cố ý.”

Trần Tuấn Sinh cười nhẹ nói, xoa dịu tình hình căng thẳng.

“Hôm nay cháu cũng có món quà muốn tặng cho cô, mong là cô sẽ thích.”

Trần Tuấn Sinh nheo mắt nhìn Chu Dương, lòng đầy sự căm phẫn và đắc ý.

Ngay cả khi hắn ta biết rằng Chu Dương giờ là cổ đông của công ty Danh Dương, nhưng hắn ta sẽ không nói ra, với tính cách của Tạ Linh Ngọc cô cũng sẽ không nói, bà Tạ căn bản là sẽ không biết.

Hơn nữa, Trần Tuấn Sinh tin rằng Chu Dương chỉ là ăn may vớ được một ít tiền của.

Căn bản là không thể đánh đồng với hắn.

“Tuấn Sinh quả thật có lòng.”

“Đúng đấy, mở ra và xem có gì bên trong đi?”

Thấy quà của Trần Tuấn Sinh, một số họ hàng của Tạ gia lập tức tỏ vẻ ghen tị và không thể chờ đợi, thúc giục bà Tạ mở quà.

Bà Tạ mỉm cười và mở món quà từ Trần Tuấn Sinh.

“Wow! Thật đẹp!”

“Đúng thế, chiếc vòng tay bằng ngọc này có lẽ rất nhiều tiền.”

“Nhìn xem, là vòng tay của Phỉ Thúy HIên. Chắc chắn là rất có giá trị. Tuấn Sinh thật hiếu thảo, so với ai kia thì hơn nhiều rồi.”

Mấy người này bảy mồm tám miệng, bàn luận rôm rả không ngớt khen ngợi Trần Tuấn Sinh.

Về phần Chu Dương, tất cả bọn họ đều chê bai.

“Ồ, các chú và các cô, anh Chu cũng là có ý tốt, hay là xem anh ấy tặng quà gì?”

Trần Tuấn Sinh cười nhẹ, và thái độ của hắn ta rất nhã nhặn.

Nếu ai đó không biết bộ mặt thật của hắn ta chắc chắn sẽ tưởng hắn ta là một người nho nhã.

Nhưng Chu Dương biết rằng Trần Tuấn Sinh đang diễn kịch.

Hắn ta làm như vậy không gì khác hơn là muốn hạ nhục anh trước mặt bà Tạ và họ hàng Tạ gia, khiến họ thất vọng về anh, và rồi buộc anh phải ly dị với Tạ Linh Ngọc.

“Hừ! Cũng chỉ là một thứ rách nát, có gì đáng xem chứ.”

Chỉ là bà Tạ dường như không hứng thú gì với món quà của Chu Dương, và bà ta cũng không có ý định mở nó.

“Cô à, tâm ý của anh Chu vẫn không nên phụ lòng, hay là để cháu giúp cô mở ra nhé.”

Nói xong, Trần Tuấn Sinh trực tiếp đưa tay ra và mở hộp quà của Chu Dương.

“Hứ, chắc chắn là thứ bỏ đi, căn bản không đáng tiền!”

“Cũng không chừng, có khi là anh ấy tự làm đấy, haha.”

Mọi người cười khẩy một lúc, ánh mắt căn bản không nhìn vào món quà.

Nhưng khi Trần Tuấn Sinh mở hộp quà, ánh mắt của mọi người, bao gồm cả bà Tạ, đều bị thu hút.

Chỉ thấy bên trong đặt một chiếc vòng tay Phỉ Thúy Hiên màu xanh ngọc. So với chiếc vòng tay ngọc bích của Trần Tuấn Sinh, màu sắc sáng hơn và trong suốt hơn.

“Ồ? Đây không phải là vòng tay Phỉ Thúy Hiên à?”

“Đúng vậy, có logo của Phỉ Thúy Hiên trên đó không? Không lẽ thằng bé này giàu có rồi?”

“Huh! Gì mà giàu có, nó phải là giả sói đuôi to rồi.”

Mọi người đều nghi ngờ, nhưng cũng không muốn tin là thật.

“Ha Ha, anh Chu, anh cớ gì lại phải làm như vậy? Cửa hàng trang sức Phỉ Thúy Hiên có giấy chứng nhận chuyên biệt. Nếu anh muốn làm giả, ít nhất cũng phải cẩn thận hơn chứ hơn.”

Hai má của Trần Tuấn Sinh khẽ giật, đáy mắt hiện lên một tia nham hiểm.

Hắn sao lại không thể nhìn ra đây là một chiếc vòng tay Phỉ Thúy Hiên thực sự cơ chứ, thậm chí còn tốt hơn so với chiếc mà anh ta tặng.

Nhưng hắn ta không thể nói ra, và cũng không muốn nói.

“Hóa ra là hàng giả à, tôi đã nói mà, làm sao mà anh ta có thể có tiền cơ chứ.”

“Hừ! Linh Ngọc, nhìn chồng con xem, tặng quà cho mẹ vợ vậy mà tặng hàng giả, còn không bằng Tuấn Sinh.”

Mấy người họ hàng của Tạ Linh Ngọc nhìn vào những chiếc vòng ngọc của Chu Dương mà nhận xét bình phẩm, với khuôn mặt đầy sự khinh bỉ.

Chu Dương thản nhiên nhìn bọn họ, và không có ý định giải thích.

Từ lúc anh bước vào cửa, bà Tạ và bảy tám dì này đã không xem anh ra gì, và giờ còn cho rằng chiếc vòng mà anh chọn là đồ giả, cho dù tính khí của Chu Dương có tốt cũng không thèm nói chuyện với mấy người này.

“Chu Dương, cậu xem tôi là người thế nào thế? Ăn nhờ ở đậu nhà tôi mà bây giờ còn muốn dùng thứ rác rưởi này làm quà cho tôi? Xem ra tôi bắt Linh Ngọc ly dị là đúng rồi.”

Bà Tạ cười khẩy, đứng thẳng dậy và kéo Tạ Linh Ngọc sang một bên.

“Linh Ngọc, hôm nay con phải ly hôn với cái thằng phế vật này! Con xem, anh ta có xem mẹ như một bà mẹ vợ không? Lại có thể tặng thứ rác rưởi này! Thực sự xem mẹ là nơi thu gom đồng nát à?”

Bà Tạ rất tức giận, cơn giận của bà ta lúc này đã trút hết lên người Chu Dương.

Mà Chu Dương có thể đứng ở đây, chẳng qua cũng chỉ nhờ vào việc trở thành chồng của Tạ Linh Ngọc.

Chỉ cần hai người họ ly hôn, thì Chu Dương phải cút ra ngoài!

“Đúng đấy, một cô gái tốt như Linh Ngọc, kết hôn với loại người không tiền đồ này, thực sự là một sự sỉ nhục.” Trần Tuấn Sinh đứng một bên nói tiếp.

Chu Dương lạnh lùng nhìn anh, nói, “Cậu là cái thá gì? Còn dám dựa vào Công ty Tuấn Phát để lên mặt tôi? Toàn bộ công ty của các người có đáng giá bằng một dự án mà tôi đang phụ trách sao?”

Cái gì?

Vừa dứt lời, những người họ hàng Tạ gia bao gồm cả bà Tạ trong nháy mắt sắc mặt cũng thay đổi.

Bọn họ đều biết rằng Chu Dương đang làm việc trong công ty Danh Dương, nhưng cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bình thường.

Cũng không kiếm được nhiều tiền, lại không có địa vị gì.

Nhưng bây giờ, cái tên phế vật này thậm chí đã trở thành người phụ trách dự án của công ty Danh Dương?

Nếu thế thì thật sự có quyền lực!

Trong lúc nhất thời, thái độ của bà Tạ dịu đi rất nhiều, chỉ là đôi mắt đang nhìn Chu Dương, vẫn còn rất nhiều nghi ngờ.

“Tuấn Sinh, những gì cậu ta nói là đúng? Cái tên phế vật này thực sự đã trở thành người phụ trách dự án của công ty Danh Dương?”

“Đúng thế, có nghe lầm không? Cái tên rác rưởi này thì có bản lĩnh gì chứ? Lại có thể lãnh đạo dự án của công ty Danh Dương, hẳn là quyền lực không nhỏ.”

Một số người họ hàng nhỏ giọng xác nhận với Trần Tuấn Sinh.

Trần Tuấn Sinh mặt lạnh lùng, hừ một tiếng, không dám trả lời.

“Linh Ngọc, việc này có đúng không?”

Bà Tạ lập tức nhìn Tạ Linh Ngọc, tìm kiếm câu trả lời.

“Ừ.”

Tạ Linh Ngọc tâm trạng phức tạp. Chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua đến bây giờ cô vẫn không rõ, cô ấy vẫn đang mơ hồ với thân phận khác của Chu Dương.

Giờ phút này nghe thấy bà Tạ hỏi cũng chỉ gật đầu nhẹ nhàng.

“Điều này……”

Thấy Tạ Linh Ngọc cũng biết chuyện, bà Tạ sững người một lúc.

Nhưng ngay sau đó, bà Tạ đã nhanh chóng phản ứng, trong giây lát nở nụ cười trên khuôn mặt, lộ rõ vẻ rạng rỡ.

“Aiya, sao con không nói sớm hơn, Chu Dương, không phải mẹ đã nói với con, nếu con sớm nỗ lực phấn đấu, Linh Ngọc cũng không phải chịu gánh nặng lớn như vậy, và mẹ không nóng nảy với con, phải không?”

Bà Tạ đưa tay ra, muốn nắm tay Chu Dương.

Tuy nhiên, Chu Dương cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng và trực tiếp hất tay đi, để tay bà Tạ trong khoảng không.

Bà Tạ thu tay lại, mỉm cười ngượng nghịu, nhưng bà không tức giận.

Chu Dương cười khẩy trong lòng. Nếu anh dám làm như vậy trước đây, bà Tạ chắc chắn sẽ chửi mắng anh.

Nhưng bây giờ, bà Tạ chỉ mỉm cười ngượng ngùng, không có chút giận dữ nào cả.

Chu Dương biết rằng tất cả là vì thân phận mới của anh.

Đối với Tạ gia, lãnh đạo dự án và cổ đông của Công ty Danh Dương là một vị trí sáng chói hơn cả vị trí giám đốc mỹ phẩm của Tạ Linh Ngọc.

Trần Tuấn Sinh nhìn Chu Dương một cách phẫn nộ, cố gắng nở một nụ cười và hỏi, “Tôi hơi tò mò tí, mấy năm nay anh đã ở Tạ gia, vẫn luôn là một nhân viên quèn của công ty Danh Dương, sao đột nhiên lại trở thành Cổ đông của Danh Dương? “

“Lần trước tôi thấy anh với chủ tịch của Công ty Danh Dương Chủ tịch Thẩm Bích Quân quan hệ thân mật, mà Thẩm tổng cũng đang độc thân, không biết Chu Dương huynh đệ có diễm phúc gì mà được Chu tổng ưu ái thế?.”

Những lời của Trần Tuấn Sinh không rõ ràng, nhưng không ai trong số họ là kẻ ngốc, chỉ là vài lời nói mơ hồ, họ đã hiểu hết ý lời Trần Tuấn Sinh nói.

Điều này rõ ràng nói rằng Chu Dương vì đã ở bên Thẩm Bích Quân và trở thành trai bao của bà ấy, một bước nhảy lên làm cổ đông của công ty Danh Dương.

Nói cách khác, Chu Dương bây giờ cho dù là lãnh đạo dự án hay cổ đông của công ty Danh Dương, đều là Thẩm Bích Quân đã bồi thường cho anh ta.

Ngay lập tức, biểu cảm trên khuôn mặt của bà Tạ thay đổi, trong chớp mắt ánh mắt đầy sự giận dữ.

“Chu Dương! Cái tên phế vật này! Hại tôi nghĩ cậu tiến bộ, không ngờ rằng lại làm trai bao cho người khác! Hôm nay, cậu phải nói rõ cho tôi, nếu không hôm nay cậu không kí giấy ly hôn thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Bà Tạ giận dữ hét lên, mắt to tròn trừng lên nhìn chằm chằm vào Chu Dương.

Một số người họ hàng khác cũng tỏ ra khinh thường, và thậm chí có hai người phụ nữ còn phỉ nhổ vào Chu Dương.

Đồng tử của Chu Dương nhanh chóng co rút lại, liếc nhìn Trần Tuấn Sinh.

Anh không ngờ Trần Tuấn Sinh lại có ý định này.

Lúc đầu, cố ý nhắc đến thân phận của anh ấy, nhưng cũng chỉ vì ý đồ ở đằng sau.

Nếu thực sự Chu Dương được Thẩm Bích Quân bồi thường như hắn ta nói, thì cái hố này đã được đào đúng lúc.

Nhưng Chu Dương không phải người như vậy!

“Trần Tuấn Sinh, ý anh là gì? Không lẽ bài học lần trước đã dạy cho anh vẫn chưa đủ?”

Chu Dương khẽ nheo mắt và lãnh đạm nói.

Lúc trước Trần Tuấn Sinh khıêυ khí©h, Chu Dương đã một mình thay mặt cho công ty Danh Dương chặn trước Công ty Tuấn Phát cho hắn một bài học trước mặt công chúng.

Vậy mà bây giờ, hắn ta không rút ra được bài học gì ngược lại còn bức ép Chu Dương.

“Tôi có ý gì chứ? Chu Dương, không lẽ anh dám làm mà không dám nhận sao? Nếu không, làm thế nào anh có thể trở thành cổ đông của Công ty Danh Dương? Sao mà Công ty Danh Dương có thể giao dự án sản phẩm trắng da cho anh chứ?”

————————